BẮC TỐNG PHONG LƯU

Ngô Giới không chút che giấu mà vạch trần quốc lực nước Kim tuy mạnh, nhưng quốc gia khốn cùng, phàm là phiên quốc của nước Kim đều vô cùng nghèo. Còn quốc lực Đại Tống cường thịnh, quốc phú dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, phàm là phiên quốc của Đại Tống ta, nước nào cũng giàu có ngàn dặm. Các ngươi vứt bỏ cục vàng đi nhặt cứt chó nha, kẻ ngốc mới làm ra chuyện như vậy. Của cải của các ngươi đều đến từ Trung Nguyên, chứ không phải nước Kim, là chúng ta vận chuyển hàng hóa đến quý quốc, hoàn toàn nhờ vào năm xưa triều Hán khai thông con đường tơ lụa, các ngươi mới có thể an cư lạc nghiệp ở đây.

Con đường tơ lụa vốn từ thời Hán, kéo đến triều ta, con đường này có thể chuyển tơ lụa hay không, không nằm ở đường, mà là ở Đại Tống ta.

Thổ Phiên, Hà Hoàng đều là tơ lụa.

Điều này nói rõ tuy con đường tơ lụa là triều Hán khai thông, nhưng là Đại Tống ta đẩy con đường tơ lụa lên đến đỉnh cao. Khách thương Tây Vực phàm là nhập quan đều đi về phía Đại Tống ta. Biển rộng thì cá nhảy, trời cao mặc chim bay, thương nhân Đại Tống ta chưa chắc chỉ có con đường này để đến Tây Vực, ta đi đâu mà chẳng là đi, ta có thể đi hướng Hà Hoàng, hoặc có thể đi phía Thổ Phiên, chỉ cần Đại Tống ta không đi hành lang Hà Tây, thì con đường tơ lụa của các ngươi coi như bị phế một nửa, cũng chỉ có thể thả dê chăn trâu, không thể tạo ra của cải.

Khẩu khí này hơi lớn nha, Đại Tống ta chỉ con đường đó, con đường đó chính là con đường tơ lụa, không chút quan hệ đến bản thân.

Nhưng cũng không hoàn toàn là khoác lác, bởi vì thiên hạ hiện nay ngoài trừ chăn nuôi, hàng hóa còn lại đều là Đại Tống tốt nhất, công nông nghiệp phát đạt. Tây hạ lúc trước còn hơn Đại Tống ở một số phương diện nào đó, nhưng bây giờ thì chút ít kỹ thuật của Tây Hạ đã bị Đại Tống đào ra toàn bộ. Nhưng nếu là dê bò thì Tây Vực lại không thiếu, cái các ngươi thiếu là hàng hóa Đại Tống ta. Lá trà, tơ lụa, đồ sứ, rượu, văn phòng tứ bảo, kỹ thuật canh nông, đều là thứ Tây Vực thiếu, bọn họ chỉ hướng về mấy thứ này.

Nói cách khác, hành lang Hà Tây mà ngươi cực khổ giành được, chỉ một câu của Đại Tống ta thì có thể xóa sạch hai chữ "hành lang" phía sau.

Người luôn đi lên chỗ cao, nước luôn chảy xuống chỗ thấp, các ngươi đầu nhập nước Kim chẳng phải là đi ngược đạo lý sao?

Càng sống càng thụt lùi.

Cho nên nha, ngươi vẫn nên quy hàng Đại Tống ta, đừng chịu đói chịu nghèo chung với đám Thát Tử kia. Đồng thời, Ngô Giới còn nói rõ một điểm, lúc trước Nữ Chân xâm lược, Đại Tống ta không giúp các ngươi chống đỡ, là Đại Tống ta không đúng, nguyện bồi thường một trăm vạn quan cho các ngươi.

Vừa xem xong thư thì tướng sĩ tiền phương lại truyền đến tin tức, quân Tống đột nhiên lui quân năm dặm. Không cần nghĩ cũng biết, Ngô Giới muốn mượn việc này bày tỏ thành ý của mình, ta không phải đến đánh các ngươi, ta thật sự đến khuyên nhủ.

Sau khi Tất Lặc Ca nghe xong thì không nói một lời, lập tức triệu tập trọng thần nghị sự.

Vẫn là chủ đề đó, nước ta nên đi về đâu?

Vấn đề này mấy năm trước y đã từng hỏi. Khi đó Hoàn Nhan Tông Vọng tây chinh đến đây, lệnh y thần phục, y thần phục rồi. Bây giờ quân Tống cũng đến, hơn nữa đã ở dưới thành của chúng ta rồi, cũng muốn chúng ta xưng thần, là đánh hay hòa?

Một đám đại thần thay phiên xem lá thư này một lần, ngươi nhìn ta, ta nhìn gã, mặt hiện vẻ do dự.

Cũng tức là những người này đã động tâm rồi, bằng không thì trực tiếp phản đối là được.

Không vì cái gì khác, chỉ vì tiền tài!

Triều Tống có tiền nha, người đời đều biết. Bây giờ lại càng không được, tất cả quốc gia của chúng ta, bao gồm cả Tây Vực, cộng lại cũng không giàu có như triều Tống. Ngươi theo ông chủ thì cũng phải chọn ông chủ giàu có phải không.

Đại Bá Khắc Đồ Đồ Hãn liền nói: - Bệ hạ, từ khi chúng ta theo Kim đến nay, tuy lấy được không ít thành trì, đất đai, nhưng kho lúa của chúng ta đã tràn ngập cỏ dại, trên đồng ruộng của chúng ta đã không còn tráng niên kéo trâu đi cày, mục trường của chúng ta đã không còn thiếu niên cưỡi ngựa chăn dê, mà sườn núi Hoàng thổ của chúng ta lại kéo dài thêm nhiều bao đất nữa.

Ông ta nói vô cùng khéo léo, ông ta cũng không nói quy hàng Đại Tống, cũng không nói tiếp tục theo Đại Kim. Nhưng ông ta lại đưa ra vấn đề vô cùng quan trọng, chính là tuy chúng ta chiếm được thành trì, nhưng chúng ta mất đi dân chúng, đặc biệt là sức sản xuất, bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng đánh úp Tây Hạ hoàn toàn dựa vào Cao Xương Hồi Cốt tiếp viện phía sau, chỉ riêng lao dịch đưa lương thực đã là mấy vạn, chiến tuyến dài như vậy thì phải chết bao nhiêu người đây.

Xét theo mặt ngoài, bọn họ nắm giữ yếu địa chiến lược hành lang Hà Tây, nhưng cũng phải có người coi giữ, người của ngươi đều chết cả rồi, ngươi còn cần thành trì làm rắm gì. Tính kỹ lại, bọn họ thắng ở hiện tại, nhưng thua ở tương lai, chúng ta hoàn toàn không chiếm được tiện nghi của nước Kim, ngược lại bị nước Kim chiếm tiện nghi.

Ngược lại cũng trợ giúp Đại Tống cường thịnh, Đại Tống người ta ra tay là trăm vạn quan, nước Kim có thể lập tức cho chúng ta nhiều tiền thế à.

Lúc đầu khi quân Kim đến, Đồ Đồ Hãn đã phản đối đầu nhập nước Kim, bởi vì trong lòng ông ta khinh thường người Nữ Chân. Ở địa khu này, bọn họ cũng coi như là quốc gia văn minh cao độ, mà người Nữ Chân hiện tại lại đến từ thâm sơn cùng cốc, dựa vào cái gì mà người văn minh cao chúng ta lại xưng thần với người văn minh thấp, cho nên lúc đó ông ta vô cùng phản đối, nhưng Đại Tống thì khác, Đại Tống đứng đầu văn minh thế giới, ta xưng thần với Đại tống là ta cam tâm tình nguyện.

Huynh đệ tốt của Đồ Đồ Hãn, Đoạn Sự Quan Thiếp Ba Nhĩ dĩ nhiên là đứng về phía người huynh đệ của mình. Ông ta cũng nói: - Người Nữ Chân là lang hổ trong núi, không biết đại nghĩa, không hay đại lý, chuyện gì cũng lấy võ làm đầu, người này không thể in được. Còn Đại Tống biết đại nghĩa, hiểu đại lý, chuyện gì cũng là lễ đi đầu, đáng để tin tưởng.

Tất Lặc Ca nghe được câu này thì cảm thấy quái lạ, nếu người Tống chuyện gì cũng lấy lễ đi đầu, thì bên ngoài thành đều là người chết à.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, y cũng không phải không xấu hổ mà nói ra, lại dò hỏi Tể Tướng Tháp Nhĩ Ba: - Tể Tướng, ngươi thấy thế nào?

Lúc trước là Ba Nhĩ Tháp khuyên Tất Lặc Ca giết Da Luật Đại Thạch và sứ thần Tây Hạ, sau đó đầu nhập nước Kim, hơn nữa còn thúc đẩy hai nước liên hôn, có thể nói trong Cao Xương Hồi Cốt, chỉ có Ba Nhĩ Tháp quan hệ tốt nhất với nước Kim.

Cho nên khi Tất Lặc Ca hỏi Ba Nhĩ Tháp, đại thần bên cạnh đều cảm thấy đầu nhập vào thổ hào như Đại Tống là chuyện không khả thi rồi. Ba Nhĩ Tháp nhất định sẽ phản đối. Cuộc sống giàu có đã rời xa chúng ta rồi, ngày tháng đói khổ lạnh lẽo đang đến. Trong lòng bọn họ, Đại Tống giống như là cung điện mạ vàng, trong đó có vô số của cải, còn nước Kim chính là chuồng bò ruồi muỗi tới lui, trong đó ngoài trừ cỏ dại thì là phân bò. Phải biết là mấy năm trước, ngay cả cung điện nước Kim còn không có, Hoàng đế còn ở trong lều trại đó.

Ba Nhĩ Tháp vuốt râu mỉm cười, nói: - Trong thư đã viết rõ, bệ hạ sao còn hỏi ta.

Tất Lặc Ca lập tức sửng sốt, không chắc chắn nói: - Lẽ nào Tể Tướng cũng cho rằng nên quy hàng Đại Tống?

Ba Nhĩ Tháp thở dài, nói: - Lúc trước quân Kim xâm lược, chúng ta không có nhiều lựa chọn. Người Khiết Đan giống như mặt trời sắp lặn, không thể dựa vào, còn người Đảng Hạng lòng muông dạ thú, không đáng tin cậy, vì thế người Nữ Chân là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Nếu lúc trước Đại Tống cũng phái sứ thần đến, vậy chúng ta dĩ nhiên là chọn Đại Tống, chứ không phải nước Kim.

Bình luận

Truyện đang đọc