BẮC TỐNG PHONG LƯU

Đành rằng sự việc đã xảy ra, Lý Kỳ cũng không nghĩ nhiều nữa, điều hắn bây giờ muốn làm là ổn định lòng quân, đoạn nói: - Mặc dù Hoàn Nhan Tông Vọng xuất binh là nhằm luôn vào hai con đường thủy, nhưng với sự hiểu biết của ta về gã, gã không hẳn là sẽ nhất định tấn công theo đường thủy. Động thái này của gã chỉ là tự cho mình thêm hai con đường tiến quân, cho nên, chúng ta hiện nay không cần thiết phải cảm thấy khủng hoảng khi Kim Thủy Kiều thất thủ.

Nhạc Phi lắc đầu nói: - Nhưng mạt tướng cho rằng, chúng ta cũng không thể không đề phòng, giả dụ quân địch dùng thuyền lửa lợi dùng gió bắc mà trực tiếp tấn công Kim Thủy Môn hoặc Bắc Kim Thủy Môn, thì rất có thể sẽ đem lại cho bọn chúng một lỗ hổng, lúc đó bọn chúng có thể vòng qua phòng tuyến của chúng ta, trực tiếp tấn công vào trong thành, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh trước sau đều lâm nguy.

Lý Kỳ thấy y nói cũng có lí, liền hỏi: - Vậy ngươi có đối sách gì chăng?

Nhạc Phi trầm ngâm một lúc, rồi nói: - Sông Kim Thủy và sông Biện đối với chúng ta bây giờ mà nói, hại nhiều hơn lợi, quân địch lấy kị binh làm chủ, chúng ta cho dù chủ động muốn hướng quân địch sang thủy chiến thì bọn chúng cũng không thể nào mắc bẫy. Nhưng chúng ta lại bắt buộc phải chia quân ra phòng thủ hai con đường sông này, ngăn chặn bọn chúng tấn công theo đường thủy, thay vì như thế, chi bằng chúng ta lấp kín Kim Thủy Môn và Bắc Kim Thủy môn lại, dựa thêm vào tường thành trợ giúp, thì có thể phòng thủ được.

- Lấp kín?

Lý Kỳ khẽ cau mày, ừ một tiếng rồi nói: - Ngươi nói cũng có lí, nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều đá to như vậy được? Sông Biện và sông Kim Thủy cũng đâu phải là một rạch nước nhỏ? Nói tới đây, mắt hắn bỗng sáng bừng lên, nói: - Đúng rồi, suýt thì quên mất số bảo bối kia.

Ngưu Cao tò mò hỏi: - Bảo bối gì cơ?

Lý Kỳ đáp: - Đá hoa cương của Hoàng Thượng đó.

Các tướng nghe vậy, tất cả đều trầm xuống, số đá hoa cương này đủ to, thật sự thích hợp, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng đều là bảo bối của Hoàng Thượng, ngươi lại mang ra để lấp cửa sông, vậy có thích hợp không chứ?

Lý Kỳ thì chẳng quan tâm bọn họ nghĩ gì, lập tức dặn người đi thông báo cho Triệu Khải biết, nhanh chóng vận chuyển số đá hoa cương ở Cấn Nhạc tới. Mấy thứ đồ chơi này với hạng người thô thiển như Lý Kỳ mà nói, vừa chẳng ăn được, lại cũng chẳng bán được, ngoài việc dùng để giữ thành ra, thì thật là một đống phế vật.

Dặn dò xong, Lý Kỳ lại sai người lập tức tới báo cho tướng trấn giữ sông Kim Thủy rằng, có thể đánh thì cứ đánh, không thể đánh thì rút về, nhường đường sông cho bọn chúng. Hiển nhiên, lựa chọn của hắn là vô cùng chính xác, giờ đang là lúc tên Hoàn Nhan Tông Bật kia hăng hái khí thế, lại có cái dũng khí vạn người không địch nổi, Hoàn Nhan Tông Vọng cho y đi, cũng chỉ là để y khởi động cho nóng người mà thôi. Quân Tống bên này dù có Nhạc Phi và Dương Tái Hưng thì cũng không thể đọ lại được, còn Lý Kỳ thì không thể thua, cho nên, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, cứ nên tránh đối đầu trực diện bọn chúng là tốt nhất.

Sau khi liên tiếp hạ 2 lệnh liền, Lý Kỳ quay về chỗ ngồi, nói tiếp: - Chúng ta bố trí binh lực ra ngoài thành, mục đích là tạo thêm khí thế, phải chủ động xuất kích, một khi khí thế mất đi rồi, thì chúng ta sẽ lâm vào bước đường cùng. Hơn nữa hiện giờ Tây Thủy Kiều thất thủ, sĩ khí nhất định bị ảnh hưởng, chúng ta bây giờ vô cùng bức thiết cần một thắng lợi thực sự.

Nhạc Phi và đám tướng lĩnh đều ngây cả ra, trong lòng mơ hồ hiểu ý của Lý Kỳ. Y cũng sớm biết là Lý Kỳ căn bản không hề có cái ý muốn phòng thủ bị động, hắn sùng bái sự chủ động tấn công hơn.

Quả nhiên, Lý Kỳ tiếp tục nói: - Chúng ta phải chủ động xuất kích, không thể tiếp tục bị động chịu đòn thế này nữa. Không hay các vị có diệu kế gì không?

Các tướng mặc dù đã đoán ra, Nhạc Phiên xem như cường tướng rồi, nhưng vẫn bị đối phương đánh cho tan tác, vậy thì lúc này không những không phòng thủ, ngược lại còn chủ động xuất kích, điều đó thật quá mạo hiểm.

Nhưng có câu nói rất đúng rằng, có gan thì mới làm giàu được.

Nhạc Phi nói: - Lời Bộ Soái rất có lí, chúng ta nhất định phải đường đường chính chính đánh bại đối phương một lần. Mặc dù quân Kim phân làm 3 lộ, nhưng duy chỉ có lộ quân mặt tây bắc là binh lực mạnh nhất, hạ quan cho rằng mục tiêu của quân địch rất có thể là đồi Mưu Đà, hai lộ quân còn lại chỉ là để phân tán sự chú ý với lộ quân này mà thôi, nếu như chúng ta muốn đánh một trận thật khí thế, duy chỉ có cách đánh bại lộ quân này, đập tan âm mưu của quân địch, như vậy thì cho dù hai con đường sông đều thất thủ, thì chúng ta vẫn giành được thắng lợi về mặt chiến lược.

Ngưu Cao hỏi tên thám báo: - Lộ quân này do ai làm Thống Soái?

Tên thám báo đáp: - Trước mắt chỉ biết là lộ quân này có ít nhất bảy tám ngàn quân, còn về ai làm Thống Soái, thì vẫn chưa thăm dò được.

Lý Kỳ đột nhiên cười nói: - Điều này thì ta biết.

Đám tướng sĩ kinh ngạc nhìn về phía Lý Kỳ, lẽ nào vị Bộ Soái này còn biết cả thuật tiên tri?

Lý Kỳ nói: - Các ngươi nghĩ thử xem, đồi Mưu Đà kể từ thời Nhân Tông Hoàng Đế, đã trở thành cứ địa quân sự quan trọng nhất của Khai Phong, địa hình phức tạp, bãi chăn thả lớn nhất của Đông Kinh ta chính là ở đó, trong đó riêng chiến mã đã có 2000 con, cho nên, luôn có trọng binh canh gác yếu đạo, người bình thường rất khó tiếp cận, hơn nữa, cho dù là dân chúng Đông Kinh ta, cũng không ít người không hề biết địa chỉ chính xác của bãi chăn thả này ở đâu, quân Kim thì càng miễn bàn, trong quân doanh bọn chúng, duy chỉ có một người là biết rõ vị trí của đồi Mưu Đà.

Người này vậy là đã rõ!

Chính là tên phản đồ Quách Dược Sư.

Không ít tướng lĩnh gọi cái tên đó ra, Lý Kỳ nghe thấy cái tên đó, lập tức nổi cơn thịnh nộ, giận dữ hừ một tiếng, nói: - Cái thằng khốn đó, đừng có để ông đây tóm được, không thì ông cho ngươi sống không bằng chết.

Nhạc Phi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, vội nói: - Mau mang bản đồ tới đây.

Lý Kỳ nghe vậy vội hỏi: - Nhạc Phi, ngươi đã nghĩ ra cách rồi sao?

Nhạc Phi gật đầu nói:

- Đều là nhờ Bộ Soái nhắc nhở, ngài nói là Quách Dược Sư cực kì thông thạo vị trí đồi Mưu Đà, vậy thì, nói ngược lại, chúng ta cũng hoàn toàn có thể đoán ra lộ trình hành quân của gã, đã đành như vậy, chúng ta có thể sắp đặt mai phục, phục kích quân địch.

- Đúng rồi! Sao ta không nghĩ tới điểm này nhỉ.

Những tướng sĩ còn lại cũng cực kì phấn khích. Đến khi bản đồ được mang lên, tất cả mọi người đều quây lại. Rất nhanh, Nhạc Phi đã đoán ra Quách Dược Sư sẽ đi theo con đường nào để tấn công đồi Mưu Đà.

Tuy nhiên, trận phục kích này phải đánh thế nào đây?

Bởi vì vùng phụ cận không có núi cao rừng sâu, cũng chẳng có chỗ nào ẩn nấp được, bãi chăn thả mà, khắp nơi đều là địa hình rộng lớn, ngươi mà đem kị binh ra đối đầu với kị binh đối phương, Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư lại vô cùng lợi hại, như vậy thì kết cục rất có thể sẽ giống như Nhạc Phiên thôi.

Các tướng sĩ bàn bạc rất lâu mà vẫn không nghĩ ra được đối sách phù hợp.

Lý Kỳ một mực trầm ngâm, nhìn bản đồ một hồi lâu, rồi đột nhiên nói: - Có lẽ chúng ta quên mất chi tiết nào đó?

Đám người sửng sốt, vẻ nghi hoặc nhìn Lý Kỳ.

- Kị binh sở dĩ mạnh, ấy là vì sức chiến đấu của bọn chúng rất mãnh liệt, nếu như đánh với bọn chúng ở một nơi có địa hình rộng lớn thì ưu thế hỏa khí của chúng ta khó mà phát huy được, sẽ cầm chắc phần thua, nhưng nếu như đánh ở trên đường phố ngõ hẻm thì sao?

- Đường phố ngõ hẻm? Nhạc Phi dường như nghĩ ra điều gì đó, nhưng cũng vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra.

Lý Kỳ nói: - Quách Dược Sư muốn lấy đồi Mưu Đà, bắt buộc phải phá vỡ phòng tuyến thứ nhất mà chúng ta bố trí cách đồi Mưu Đà 10 dặm về phía tây, Sa Lĩnh. Còn các Sa Lĩnh 3 dặm về phía đông nam, có một nơi gọi là thôn Thanh Điền. Nói rồi chỉ tay lên bản đồ.

Các tướng sĩ nhìn vào, chỉ thấy một khoảng trống không.

Ngưu Cao nói: - Quái lạ thật, sao ta ở kinh thành bao nhiêu năm nay, chưa hề nghe nói có một nơi tên là thôn Thanh Điền nhỉ?

Lý Kỳ cười nói: - Đó là bởi cái thôn Thanh Điền này vừa mới được thành lập vào đầu năm ngoái, nơi đó vốn là một khoảnh đất hoang, không dấu chân người, chưa ai biết tới, e rằng cũng chỉ có đám dân lưu lạc, dân chạy nạn mới biết cái thôn này. Còn về cái người thành lập thôn này, các ngươi chắc chắn đều biết, người này chính là Cao Nha Nội, tên gọi của thôn này vốn là thôn Thanh Thiên, là do quỹ từ thiện Thanh Thiên bỏ tiền xây dựng, chuyên để cho đám nạn dân kia sinh sống. Nhưng do cái tên này nghe ngông cuồng quá, nên Thái Úy ép Cao Nha Nội phải đổi cái tên khác, thế là hắn mới đổi thành thôn Thanh Điền, nghe cho na ná tên cũ.

- Thôn Thanh Điền? Thôn Thanh Thiên? Thì ra là như vậy.

Đám tướng sĩ nghe xong dở khóc dở cười.

Lý Kỳ lại nói tiếp: - Cái thôn này không lớn lắm, nhưng cũng không hề nhỏ, hiện giờ thì dân chúng ở đó đều đã chuyển vào trong thành, đủ để dung nạp 8000 quân của Quách Dược Sư, trong đó toàn là nhà cửa, đồng thời chỉ có một con đường lớn thông hai hướng nam bắc, một khi quân đội của Quách Dược Sư đi vào thôn Thanh Điền này, thì kị binh của hắn coi như đồ bỏ đi rồi, chúng ta có thể cử đội Thần Cơ Doanh ẩn nấp trong các phòng ốc đó, một nhát tiêu diệt quân địch.

Nhạc Phi nghe xong hai mắt sáng rực lên, nói: - Chúng ta có thể giả yếu cho địch xem, để cho Quách Dược Sư nhẹ nhàng phá vỡ phòng tuyến đầu tiên, bọn chúng chắc chắn sẽ cho rằng quân Tống ta không chịu nổi đòn, sau đó lại giả bộ điều quân cứu viện tới trợ giúp, rồi lại giả thua bỏ chạy, Quách Dược Sư nóng lòng lập công, nhất định sẽ truy kích, đến lúc đó chúng ta dụ quân địch tới thôn Thanh Điền, rồi bịt đường, vây lại tiêu diệt bọn chúng.

Ngưu Cao lập tức nắm tay nói: - Mạt tướng nguyện đi đầu nghênh địch.

Dương Tái Hưng nói: - Bộ Soái, để mạt tướng đi.

Đám tướng sĩ tranh giành lẫn nhau, nguyện làm mồi câu dụ dỗ Quách Dược Sư.

Nhạc Phi nói:

- Các vị, các vị đừng tranh giành nữa, để ta đích thân đi.

Trận này vô cùng quan trọng, sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cục, cho nên Nhạc Phi không dám coi nhẹ, vì thế, y quyết định đích thân đảm nhiệm.

Nhạc Phi là Phó Thống Soái, xét về khái niệm phục tùng, thì ngoài Lý Kỳ ra, không ai dám trái lệnh Nhạc Phi cả.

Nhưng chính cái người duy nhất có quyền phủ quyết kia thì lại lắc đầu nói: - Nhạc Phi, ngươi cũng đừng có tranh nữa, trong lòng ta đã có lựa chọn thích hợp nhất cho nhiệm vụ này rồi.

Đám tướng sĩ nhất tề nhìn sang Lý Kỳ.

Nhạc Phi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lẽ nào còn có người còn phù hợp hơn cả ta.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói: - Người này chính là ---ta.

- Cái gì?

Nhạc Phi và đám tướng sĩ trợn tròn mắt, khẽ há miệng, nếu như là một đám thiếu nữ, thì nhất định trông sẽ thật đáng yêu, nhưng đây lại là một bầy đực rựa làm cái vẻ mặt như vậy, chỉ có khiến người ta trông phát buồn nôn.

Lý Kỳ chậc một tiếng rồi cau mày nói: - Ánh mắt các ngươi thế là ý gì vậy? Lẽ nào là khinh thường ta?

Nhạc Phi ngẩn người ra một lúc rồi vội nói: - Không dám không dám, chỉ có điều, Bộ Soái, việc này quá mạo hiểm đó, ngài ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, thì bọn hạ quan có khác nào rắn mất đầu!

Y nói không hề khoa trương tẹo nào, Lý Kỳ chính là thủ lĩnh của bọn họ, cho dù là đối ngoại hay đối nội, bọn họ đều răm rắp nghe theo Lý Kỳ, lần này nếu như Lý Kỳ có điều gì không may xảy ra, thì hậu quả khó bề tưởng tượng nổi.

Những tướng lĩnh còn lại đều nhao nhao thỉnh cầu Lý Kỳ rút lại quân lệnh.

Nhưng Lý Kỳ đã quyết rồi, sao có thể dễ dàng thay đổi, đoạn nói: - Trận này ta muốn không có một sai sót nào cả, ứng viên không thể ai khác ngoài ta. Có 3 nguyên nhân, một là Quách Dược Sư mặc dù là một tên khốn, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng tầm thường, từ lộ trình hành quân của Hoàn Nhan Tông Vọng có thể thấy, thì không khó để nhận ra điểm này, nếu như cử một trong các ngươi đi thì không đủ sức dẫn dụ Quách Dược Sư, không chắc là gã có mắc bẫy hay không, cho nên, bắt buộc phải để một người quan trọng đi, ngoài ta ra, e là chỉ còn có Nhiếp Chính Vương rồi. Hai là, năm xưa ta đề nghị Hoàng Thượng giữ Quách Dược Sư lại kinh thành, điều này khiến Quách Dược Sư hận ta tới tận xương tủy, hơn nữa Thống Soái Hoàn Nhan Tông Vọng của bọn chúng luôn nhớ mong ta, tin là khi gã nhìn thấy ta, nhất định sẽ vô cùng kích động. Ba là, trong các ngươi, ai còn có thể thông thạo thôn Thanh Điền hơn ta? Dựa trên 3 lí do này, các ngươi còn có thể tìm được ai thích hợp hơn ta không? Nếu như có, ta sẽ sẵn sàng nhường cho đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc