BẮC TỐNG PHONG LƯU

Quả nhiên rất kinh điển.

Kinh điển đến mức trong phòng bếp nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, mấy vị đại mỹ nữ đều ném ánh mắt về phía Lý Kỳ, nhưng trong ánh mắt lại không có sự ái mộ trước đây, không những như thế, còn mang một tia khinh bỉ.

Lời này vừa nghe đã biết đây hoặc là Cao Nha Nội nói, hoặc là chính Lý Kỳ nói, trên đời này tuyệt sẽ không có người thứ ba nói ra lời này, xét theo tài hoa của Cao Nha Nội, hơn phân nửa vẫn là Lý Kỳ nói.

Kỳ thật trong lòng Lý Kỳ cũng hiểu lời này chắc chắn là hắn nói, chỉ là không nhớ ra đã nói khi nào.

Thật ra là từ mấy năm trước, cũng chính là khi lần đầu tiên hắn dạy Phong Nghi Nô làm sủi cảo, trong lúc vô tình đã nói ra lời này, chỉ có điều hắn căn bản không ngờ rằng, Phong Nghi Nô lại vẫn nhớ rõ, thật sự là quá nhĩ bất vong nha.

Lý Kỳ cứ lau mồ hôi suốt, cuối cùng hôm nay đã nếm được hậu quả xấu của họa từ miệng mà ra.

- Đây mà coi là danh ngôn kinh điển gì, đúng là hạ lưu vô sỉ.

Lưu Vân Hi là một nữ nhân hết sức đơn thuần, trong tình huống bình thường, nàng sẽ không cho Lý Kỳ nửa chút thể diện, cũng không hiểu, trừ phi Lý Kỳ nhắc nhở trước, thói quen chết người này của nàng cực có khả năng vẫn sẽ tiếp tục duy trì.

Cái này đánh chết cũng không thể thừa nhận nha! Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Thập nương nói rất có lý, tuy nhiên Tiểu Phong đồng hài, lời này thật là ta nói đấy sao?

Phong Nghi Nô biết với tài ăn nói của Lý Kỳ, thì tuyệt đối có khả năng đổ tội lên người nàng, nhưng nàng cũng không phải là người dễ chọc vào, chớp đôi mắt ướt tuyệt đẹp, cười hì hì nói:

- Ồ, có thể là muội nhớ nhầm.

Lý Kỳ lập tức nói:

- Nhất định là muội nhớ nhầm.

Nhưng trong mắt Bạch Thiển Dạ các nàng lại có một ý, tin huynh mới là lạ.

Phong Nghi Nô vừa nói như vậy, Lý Kỳ muốn chối cãi cũng không có đường nào rồi, trong lòng hiểu được, lén trừng mắt nhìn Phong Nghi Nô, nhưng người kia sớm đã chuyển ánh mắt đến nơi khác rồi, điều này làm cho Lý Kỳ hận đến mức nghiến rang ken két, thầm nghĩ, xem ra lần tới khi luận chiến trên giường, ta phải xuất công phu thật rồi, không cần dùng sức? No!

Bạch Thiển Dạ cáu giận nói:

- Phu quân của chúng ta đầu đội trời chân đạp đất, nói là làm. Chính là đại trượng phu.

- Đúng đấy. Đúng đấy.

Lý Kỳ bỗng nhiên sửng sốt, nói:

- Thất Nương, lời này của muội là có ý gì?

Bạch Thiển Dạ hừ nhẹ nói:

- Vừa rồi huynh đi ra ngoài cùng với ai?

- Mã Kiều.

- Uhm?

- Ặc... Nửa đường thì gặp phu nhân, nên di cùng.

Lý Kỳ thẳng thắn nói.

Bạch Thiển Dạ như cười như không, nói:

- Chính cái gọi là sủi cảo ngon nhất trên đời, chị dâu thú vị nhất trên đời.

Quý Hồng Nô các nàng đều mím môi, cố gắng không để cho mình bật cười.

Lý Kỳ vội nói:

- Này này. Các muội đừng có hiểu lầm, ta với phu nhân trước mắt vẫn là rất thuần khiết.

- Vậy còn sau này.

- Sau này… chuyện này… thế sự khó liệu mà.Lý Kỳ càng nói càng cảm thấy mình quá oan uổng, rõ ràng là không có chơi chị dâu, lại làm thành hắn giống như đã tang vật đầy đủ rồi vậy, liền tranh cãi:

- Ta với Tần Mặc kia không quen không biết, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, chứ chưa nói tới quan hệ luân lý.

Bạch Thiển Dạ khẽ hừ một tiếng, nói:

- Vậy…

- Đừng “vậy” nữa, nể mặt chút được không.

Lý Kỳ khẩn trương cúi đầu, dù sao sự thật đã bày ra trước mặt.

Bạch Thiển Dạ liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, khóe miệng khẽ cười, hậu cung làm chủ, cũng thường thôi nha. Kỳ thật nàng sớm đã ngầm đồng ý quan hệ không rõ ràng của Lý Kỳ và Vương Dao kia từ lâu rồi, chỉ có điều bây giờ nàng nhất định phải cho Lý Kỳ áp lực, cũng không thể lại để Lý Kỳ làm càn như vậy nữa, bằng không trong phòng này có thể cũng không có chỗ đứng cho nàng nữa.

Bạch Thiển Dạ này bắt đầu đứng ra nói chuyện, Phong Nghi Nô các nàng cũng biết sau này nên làm như thế nào rồi.

Các nữ nhân trong thời khắc này đoàn kết chưa từng thấy nha.

Tuy nhiên da mặt của Lý Kỳ cũng không phải giấy, trong lòng có chút khinh thường, ta sợ cái gì, cùng lắm thì sau này ta thủ trinh như ngọc là được. Hừ hừ!

- Cha, con rửa tay xong rồi.

Lúc này, Lý Chính Hi đột nhiên vui vẻ chạy vào.

Con trai, con tới thật là rất đúng lúc. Lý Kỳ thở phào một cái, nói:

- Nào nào, cha dạy con làm sủi cảo.

Lý Chính Hi ngẩng cái đầu nhỏ lên nói:

- Nhưng mà hình như cha vẫn chưa rửa tay.

- Phụt!

Bạch Thiển Dạ nhất thời cười phá lên, thầm nói:

- Thật không biết là ai dạy hư đồ đệ.

Lý Kỳ hoàn toàn làm như không nghe thấy, cười ha hả nói:

- Không hổ là con trai của ta, đúng là quan sát tỉ mỉ, tốt lắm, tốt lắm, sở dĩ cha không rửa tay, thật ra là cố ý đấy, chính là muốn xem Chính Hi con có không uốn nắn sai lầm của cha không, nhớ kỹ, phòng bếp là nơi sạch sẽ nhất trên đời, việc đầu tiên khi vào phòng bếp chính là rửa tay.

Lý Chính Hi rất nghiêm túc gật đầu, nói:

- Vâng, con ghi nhớ.

Nhưng Bạch Thiển Dạ các nàng đều tức giận nhìn Lý Kỳ, người này thật sự là hết thuốc chữa, đến con trai của mình cũng lừa dối.

Việc này có thể gọi là lừa dối sao, cái này gọi là xây dựng hình tượng thần võ anh minh của phụ thân, cũng không thể để con trai biết phụ thân ta đây cũng có đôi khi quên rửa tay chứ, vậy thì nó vẫn là từng giây từng phút đều nhớ kỹ sao, với lại cũng không phải ta quên, chỉ là vừa rồi bị các người hù thôi. Lý Kỳ không để ý chút nào, còn dương dương đắc ý lắc mông đi ra ngoài rửa tay.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy Lý Kỳ mặc nhất cái tạp dề, đầu đội mũ cao đi đến, một chữ, soái!

Lần này Lý Kỳ cũng không đùa giỡn cùng các nàng được rồi, phòng bếp chính là thánh địa tán gái của hắn nha, tay cầm gậy cán bột, một cục bột tròn vo, lập tức được cán mỏng ra, động tác hết sức trơn tru, không có mười năm công phu, căn bản là không làm được.

Bạch Thiển Dạ cẩn thận nhìn, nghĩ thầm rằng, ta vẫn không tin sủi cảo này khó gói như vậy.

Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy trước mặt Lý Kỳ đặt năm cái sủi cảo, sủi cảo móng ngựa, sủi cảo**, sủi cảo con sò, sủi cảo nguyên bảo, sủi cảo trăng lưỡi liềm.

Không cần phải hỏi, cũng có thể đoán ra tên từ ngoại hình.

Có thể nói là hình đúng như tên.

Lý Chính Hi hưng phấn vỗ bàn tay nhỏ nói:

- Oa! Cha thật là lợi hại a.

Lý Kỳ khoát tay.

Bạch Thiển Dạ nhìn sủi cảo Lý Kỳ gói, rồi nhìn cái chính mình gói, hai má giống như là được đánh son vậy.

Tiểu dạng! Phòng bếp sao có chỗ cho muội phát huy, khuê phòng còn may ra. Lý Kỳ nói với Lý Chính Hi:

- Con trai, con học được bao nhiêu?

Lý Chính Hi suy nghĩ, buồn rầu nói:

- Cha, vừa rồi người gói quá nhanh, con không có nhớ.

- Không sao, không sao, đây là cha không có chú ý, cha sẽ gói lại chậm một chút, lần này con sẽ thấy rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc