BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ cười nói: - Vì không để lời nói dối này bị muội đoán được, ta phải làm khuôn mặt cười cho muội cả đời.

Bạch Thiển Dạ nói: - Đây là huynh nói đấy nhá, không được nuốt lời đâu đấy.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Sao ta có cảm giác ta mới là người bị lừa nha.

Bạch Thiển Dạ "hung hăng" nói:

- Bây giờ huynh mới tỉnh ngộ, đã muộn rồi.

Lý Kỳ yếu ớt nói: - Xin Bạch nương tử đêm nay nương tay, tiểu sinh hơi sợ.

Bạch Thiển Dạ mặt đỏ phun một tiếng, nói: - Không có một câu được nghiêm chỉnh, muội ăn đây, huynh đứng bên hầu hạ.

- Vâng, nữ vương đại nhân.

Bạch Thiển Dạ thổi phù một tiếng, cười khanh khách.

Đúng là: Mặt mày hớn hở.

Ký ức trong đầu có lẽ sẽ gạt người, nhưng ký ức của đầu lưỡi thì sẽ không gạt người đâu, một đĩa "Mặt mày hớn hở" này tràn đầy quá nhiều ký ức ngọt ngào, Bạch Thiển Dạ mỗi lần thưởng thức món ăn này, vẫn luôn giống như lần đầu tiên, là chuyên chú như vậy, tâm vô bàng vụ. Tuy rằng món ăn này đã trải qua vô số lần cải tiến, nhưng trên đầu lưỡi của Bạch Thiển Dạ vĩnh viễn vẫn là hương vị đó, chưa từng có một chút thay đổi.

Có lẽ nàng thưởng thức không phải là mỹ vị của "Mặt mày hớn hở" mang đến, mà là hạnh phúc ẩn chứa trong "Mặt mày hớn hở".

Nàng ăn rất chậm, dường như đang lưu luyến, đang hồi vị, Lý Kỳ đứng bên cạnh mang vẻ mặt mỉm cười, không có một chút nào là không kiên nhẫn, một buổi tối như vậy có lẽ nhìn như đơn giản, nhưng đối với họ mà nói thật sự là quá khó để có được, thế gian hỗn loạn khiến một buổi tối nhìn như đơn giản này trở nên vô cùng quý báu.

Trong lúc không để ý, khuôn mặt hớn hở trên đĩa cuối cùng đã hóa thành nụ cười trên mặt Bạch Thiển Dạ, còn tách Cachino cũng lưu lại trên đôi môi đỏ của Bạch Thiển Dạ, dưới ánh nến chiếu rọi, càng kiều diễm động lòng người.

Lý Kỳ đột nhiên ghé đâu lai, đặt một nụ hôn lên môi đỏ mọng Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ lúc đầu sửng sốt, mở trừng hai mắt, thật là thẹn thùng, Lý Kỳ trìu mến ôm kiều thê vào lòng.

Bạch Thiển Dạ nép vào ngực Lý Kỳ, khẽ nói: - Phu quân, huynh biết không, chỉ có khi thưởng thức món "mặt mày hớn hở" này, muội mới có thể cảm giác được hạnh phúc này là chân thật cỡ nào. Còn nhớ lúc muội đọc chương Tiểu Long Nữ cưới Dương Quá, muội từng không kìm được nước mắt, kiểu bất cam của Tiểu Long Nữ, khiến muội cảm thấy vô cùng sợ hãi, thế sự vô thường, khi ngươi càng hạnh phúc, trong lòng sẽ càng sợ hãi, sợ mất đi hết thảy những thứ này, sợ mộng sẽ đột nhiên tan vỡ.

Lý Kỳ biết nàng đang chỉ cái gì, cười nói: - Muội sợ hãi là vì hiện giờ muội đã hiểu được trên đời này tràn ngập rất nhiều những điều bất đắc dĩ và bất lực, nhưng, không cần phải sợ những điều này, cho dù kế hoạch của chúng ta thất bại, đó cũng là ý trời. Yêu và hạnh phúc là thứ tồn tại bên ngoài sinh tử. Bất luận sống hay chết, chúng cũng sẽ ở đó, không ai có thể thay đổi được. Muội có biết cuộc đời thứ ta ghét nhất là cái gì không?

Bạch Thiển Dạ hơi trầm ngâm, nói: - Hối hận.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Ta chưa từng hối hận. Cho dù làm chuyện sai, ta sẽ chỉ cố hết sức bù lại, bởi vì hối hận không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, ta càng sẽ không hối hận ta theo đuổi mỗi một bước của hạnh phúc, mặc kệ kết quả sẽ như thế nào. Nếu đã như vậy, thì còn có gì để sợ hãi, bởi vì quá trình theo đuổi hạnh phúc này vốn dĩ đã là điều lãng mạn, cũng giống như đạo lý lúc đầu ta theo đuổi muội. Việc duy nhất chúng ta phải làm chính là hưởng thụ.

Bạch Thiển Dạ nghe vậy ngẩn ra, nói: - Phu quân, muội quen biết huynh lâu như vậy, lúc ban đầu huynh chỉ là một đầu bếp vô danh, đến bây giờ huynh vị cực nhân thần, bất kể là thành công, hay là thất bại, hình như trên người huynh trước giờ luôn không thiếu tự tin.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Điều này rất đơn giản, bởi vì tự tin không cần tiền mua.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, nói: - Bây giờ huynh rất thiếu tiền sao?

- Nhưng mà

Lý Kỳ vừa mới mở miệng, Bạch Thiển Dạ học theo giọng điệu của hắn, nói:

- Nhưng muội cũng biết, theo đuổi tiền vàng đối với một thương nhân là vô chừng mực.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Người sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là Thất Nương.

Lý Kỳ thật sự không sợ mất sao?

Đương nhiên không phải, thật ra đó thứ là hắn sợ nhất, nhưng cũng chính bởi vì nỗi sợ hãi này, hắn mới có thể lấy được thành công như thế, bởi vì sợ không khién hắn lùi bước, mà là khiến hắn càng thêm cố gắng, cẩn thận, thận trọng từng bước.

Lý Kỳ lại an ủi: - Còn nữa nói, không phải hiện giờ hết thảy đều đang tiến hành theo dự tính của chúng ta đấy ư, người bi quan nên là đối phương mới phải, tuyệt sẽ không là chúng ta.

- Trước đây muội khá tự tin, nhưng từ sau khi gặp phu quân huynh và Tần Cối, muội cũng không biết vì sao muội lại trở nên không tự tin như vậy. Bạch Thiển Dạ cười khổ lắc đầu, nói: - Chính như huynh dự liệu, Tần Cối cũng không cự tuyệt bản danh sách mà muội gửi đi, hơn nữa muội nghe nói Lại bộ cũng tiếp nhận ý kiến điều động nhân viên của Nhị viện rồi.

Lý Kỳ nói: - Y là người thông minh, sẽ không đi làm loại việc ngu ngốc này.

- Nhưng có một điểm có thể huynh không dự tính đến. Bạch Thiển Dạ nói: - Phu nhân của Tần Cối gần đây đã mua một vài xưởng, dường như định bắt đầu buôn bán.

- Vậy sao?

Lý Kỳ nheo hai mắt lại, cười nói: - Y đây là ngứa mắt ta nha, quan thương nhất thể, mới có thể đứng ở thế bất bại, kỳ thật dựa vào tài trí của Tần Cối, nếu làm buôn bán cũng sẽ không lỗ, chỉ không biết y có thể kiếm bao nhiêu.

Bạch Thiển Dạ nói: - Tài năng buôn bán của y cao bao nhiêu, cái này còn phải để sau này xem, nhưng con mắt của y lại hết sức độc đáo, từ sau khi Lập Pháp Viện ban bố luật bảo hộ nữ nhân, rất nhiều ca kỹ đã khôi phục thân phận tự do, nhưng ca kỹ cũng phải mưu sinh, Tần Cối và tập đoàn Tứ Tiểu đều nhìn vào một khối này. Theo muội được biết, Tần Cối và Trương Xuân Nhi gần đây thường xuyên đi lại với nhau, dường như tính toán hợp tác mở một tửu lầu.

- Trương Xuân Nhi?

Lý Kỳ thoáng sửng sốt, nói: - Nếu như hai bọn họ liên kết, thì cũng không thể khinh thường nha.

Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Ân oán của huynh và Trương Xuân Nhi không phải là đã hóa giải sau cuộc tỷ thí lần trước rồi sao? Tại sao cô ta vẫn muốn đối nghịch với huynh?

Lý Kỳ lắc đầu, tự tin nói:

- Kỳ thật bất kể là ở tay nghề làm bếp, hay là về phương diện buôn bán, Trương Xuân Nhi có tư cách gì đối nghịch với ta, nhiều thì không nói rồi, chỉ bằng thủy tinh, ta cho cô ta một trăm năm, cô ta cũng không đuổi kịp.

Bạch Thiển Dạ nói: - Vậy cô ta làm như thế là vì cái gì?

- Kiếm tiền a!

Lý Kỳ cười lớn nói: - Thương nhân làm việc chỉ có một mục đích, chính là kiếm tiền. Ngoài ra chính là ân oán của Kim Lâu và Phàn Lâu. Phàn Thiếu Bạch từ đầu đến cuối luôn cho rằng cái chết của Phàn lão gia là Trương Xuân Nhi tạo thành, định kiến này rất khó cởi bỏ. Hơn nữa Kim Lâu, Phàn Lâu cách nhau gần như vậy, chắc chắn xung đột là khó tránh khỏi, tứ tiểu công tử có rất nhiều hợp tác với ta, Trương Xuân Nhi khó mà chen được một vào.

Nhưng nữ nhân này lại là người hết sức có dã tâm. Trên thế giới này người có thể lừa bịp Hoàn Nhan Tông Vọng không nhiều, nhưng cô ta tuyệt đối là một trong số đó. Trận chiến Tống - Kim lúc trước, Trương Xuân Nhi vô duyên vô cớ nuốt mất toàn bộ tiền tài Hoàn Nhan Tông Vọng đưa cho cô ta, khoản tiền này cũng không nhỏ nha, mà còn giúp ta bắt tất cả mật thám do Hoàn Nhan Tông Vọng phái tới đây. Cô ta và Thái Mẫn Đức rất giống nhau, đều là thương nhân vô cùng có dã tâm.

Nếu như cô ta có thể hợp tác với đương kim Thiếu Tể, thì thật là như hổ thêm cánh. Mà nếu là Tần Cối, y đã theo ta lâu như vậy, cũng hiểu được kỳ thật người làm quan, muốn phát tài cũng không phải là chỉ có con đường tham ô này. Dưới sự thống trị của đương kim hoàng thượng, tham ô là một quyết định vô cùng ngu xuẩn, nhưng ngươi lại không thể không có tiền, bởi vì quyền lực là thứ không rời khỏi tiền tài, như vậy thì làm buôn bán không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, cho nên hai người bọn họ liên kết, cũng là hai bên đều cần thiết, nhìn từ góc độ buôn bán, đây tuyệt đối là một hợp tác hết sức hoàn mỹ.

Bạch Thiển Dạ nghe thấy trong giọng nói của hắn tràn đầy khen ngợi, nói: - Dường như huynh quên hiện giờ người huynh tán dương là đối thủ của chúng ta.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bất kể là trên chính trị, hay là trên buôn bán, đều không có kẻ thù tuyệt đối. Muội đừng quên mấy năm trước, quan hệ của ta và Tần Cối cũng hết sức hòa hợp, nhưng ai mà ngờ được, hôm nay chúng ta lại thủy hỏa bất dung, tranh đấu gay gắt, cùng lý mà nói, ai cũng có thể dự liệu được vài năm sau lại là một cảnh tượng như thế nào nữa.

Bạch Thiển Dạ nói: - Phu quân huynh dường như vẫn luôn có tán thưởng đối với Tần Cối.

Lý Kỳ thở dài: - Ta có thể lấn trời, nhưng không thể lừa gạt chính mình, quả thật Tần Cối vô cùng có năng lực, đặc biệt ở phương diện chính trị, điều này đã có vô số sự thật chứng minh rồi.

Bạch Thiển Dạ nói: - Huynh nói Trương Xuân Nhi có dã tâm, nhưng dã tâm của Trương Xuân Nhi so với Tần Cối, thì thật là không đáng nhắc tới.

- Đung vây a.

Lý Kỳ ý vị thâm trường nói: - Nhưng ta lại là thích người có dã tâm, có lòng tham, mới có nhược điểm, ngược lại là loại người vô dục vô cầu, mới tương đối khó giải quyết.

- Nhưng phu quân huynh không sợ nuôi hổ thành họa sao?

- Nuôi hổ thành họa?

Lý Kỳ cười khẩy, nói:

- Đây chỉ là kẻ thất bại tìm cớ cho thất bại của chính mình mà thôi, những lời này vĩnh viễn sẽ không xuất phát từ miệng của một người thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc