BẮC TỐNG PHONG LƯU

Triệu Tinh Yến nhíu chặt mày, gật đầu nói: - Ba người bọn họ trước đây thường tới Đại Tống ta, cũng đã quan sát quân diễn của quân đội Đại Tống ta, càng quan trọng là chúng ta vì trấn an họ, lần này tấn công đều để họ tham gia. Nếu một trong số ba người bọn họ báo tin cho quân địch, như vậy quân địch có thể biết được thói quen tác chiến quân ta và khi nào tấn công.

- Nói như vậy, họ quả thực là đáng nghi ngờ nhất.

Ngưu Cao thoáng suy tư nói: - Nhưng vì sao họ lại làm như vậy? Bình Võ Lang hiện tại có lẽ là gia chủ của Bình Thị, họ đã không còn đường quay lại nữa, một khi chúng ta thất bại, triều đình Nhật Bản chắc chắn sẽ lấy mạng của họ. Mà Đằng Cát Tam Mộc và Y Hạ Bách Xuyên đều là thân tín của Bình Thị. Họ vẫn luôn cho tới giờ cũng đều tận tâm tận lực làm việc cho Bình Thị. Ngày xưa khi ở Lai Châu, học có lẽ đã liều mạng toàn lực thỉnh cầu chúng ta tương trợ, không thể làm chuyện này được. Hơn nữa chiến sự này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nếu họ vẫn luôn báo tin cho triều đình, chúng ta không thể tới giờ mới phát hiện ra.

- Vấn đề này ta cũng đã suy nghĩ lâu rồi.

Triệu Tinh Yến nheo mắt nói: - Khả năng duy nhất chính là nội gián này khả năng là lâm trận phản chiến.

- Lâm trận phản chiến?

Ngưu Cao chớp mắt mấy cái, nói: - Quân sư là nói nội gián là vừa mới làm phản đấy.

Triệu Tinh Yến gật đầu.

Ngưu Cao lại hỏi: - Nhưng lý do lâm trận phản chiến là gì? Hiện giờ tình hình của chúng ta tốt, nếu người đó làm phản, cũng có lẽ là khi đại quân Nguyên Thị tiếp cận, mà không phải bây giờ.

Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Ngươi nói rất đúng, nếu là căn cứ vào chiến sự mà nói, điều này quả thực không phải là cử chỉ sáng suốt lâm trận phản chiến. Như vậy đáp án chỉ có một, chính là người đó đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta.

- Cái gì?

Ngưu Cao nói: - Vì sao họ lại phát hiện ra?

- Cụ thể ta cũng không phải là rõ lắm. Triệu Tinh Yến lắc đầu, lại nói: - Nhưng khả năng này rất lớn, dù sao họ cũng là một dân tộc, chúng ta là người ngoài. Một khi họ phát hiện được kế hoạch của chúng ta, như vậy rất có khả năng có thể sẽ lâm trận phản chiến. Điều này cũng không khó lý giải.

Ngưu Cao nheo mắt nói: - Vậy quân sư có phát hiện ra người nào không?

Triệu Tinh Yến lắc đầu thở dài, nói: - Ta cũng là vừa mới phát hiện ra, còn chưa có ra tay điều tra, có khả năng là một người trong số họ, cũng có khả năng họ đều tham gia vào.

Ngưu Cao lại hỏi: - Vậy người ở đường Kinh Đô phủ đã tra ra người thế nào rồi?

Triệu Tinh Yến lại thở dài nói: - Những người đó cũng chỉ là đoán mà thôi. Có lẽ nội gián này chỉ là có liên quan tới quân đội của đối phương, không có liên quan trực tiếp với triều đình.

Ngưu Cao bỗng nhiên kinh ngạc, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, liền nói: - Vậy người của chúng ta ở Kinh Đô phủ có gặp nguy hiểm không?

Triệu Tinh Yến nói: - Tạm thời không có nguy hiểm, dù sao đây là quân cơ của Xu Mật Sứ đã sắp đặt mấy năm trước. Bên phía Nhật Bản không thể tính tới được, hơn nữa họ có một thể hệ vô cùng thành thục, đừng nói Bình Thị, ngươi và ta cũng đều chưa từng gặp họ, ngay cả họ tên là gì cũng đều không biết, cũng là Nam Bác Vạn biết. Nhưng Kinh Đô phủ hiện tai đều đã chuẩn bị rồi, họ bây giờ cũng không dễ dàng đưa tin. Chúng ta chỉ có thể dựa vảo bản thân mình.

Ngưu Cao trầm ngâm một hồi, trong mắt hiện lên luồng sát khí. - Quân sư, Bình Thị hiện giờ đã không đáng để lo nghĩ nữa, có giúp họ hay không đều không ảnh hưởng tới chiến cục. Mà chúng ta đã bước tới cảnh khốn cùng rồi, nếu nội gián này không trừ, chúng ta rất khó giành được thắng lợi của cuộc chiến này. Ta nghĩ sao không. Nói tới đây y đã làm động tác cắt cổ. - Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

- Không được.

Triệu Tinh Yến quả đoán lắc đầu nói: - Có lẽ trên chiến sự, Bình Thị không thể giúp chúng ta được nhiều, nhưng về mặt chính trị Bình Thị vẫn còn đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Kỳ thực đánh bại quân đội Nhật Bản không khó. Khó là khó ở chỗ làm thế nào để thống trị nơi đây? Dù sao ở đây cũng cách Đại Tống chúng ta một bờ biển, cho nên chúng ta bảo bảo vệ quân cờ Bình Thị này.

Ngưu Cao nói: - Nhưng cuộc chiến này đánh không thắng, nói gì cũng đều vô dụng.

Triệu Tinh Yến nheo mắt nói: - Chúng ta kỳ thực có thể tương kế tựu kế, lợi dụng nội gián đó giúp chúng ta đánh thắng trận này.

Ngưu Cao sửng sốt, tròng mắt đảo đảo, ồ lên một tiếng nói: - Quân sư hôm qua nói muốn rút quân, kỳ thực là cố ý nói cho gian tế đó nghe sao?

Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Công lâu ngày không hạ được, ưu thế đã không thuộc về phía chúng ta nữa rồi. Hơn nữa chúng ta đối mặt với cảnh khó rất lớn. Điều này chúng ta biết, nội gián đó cũng biết, như vậy hắn ta rất có khả năng sẽ báo tin này cho đối phương biết. Nếu ngươi là chủ tướng đối phương, ngươi sẽ làm gì?

Ngưu Cao cười gian nói: - Vậy ta chắc chắn sẽ tính tới các ngươi sẽ chọn rút lui, như vậy ta chắc chắn sẽ ngầm chuẩn bị cuộc tấn công lớn, tiêu diệt toàn bộ quân địch.

Triệu Tinh Yến nói: - Đó chính là cơ hội của chúng ta. Chúng ta giả bộ rút lui, dùng đó để mê hoặc đối phương, khi đối phương phản công, sẽ quay ngược trở lại đánh kẻ địch, từ đó phá vỡ phòng tuyến của họ. Hiện tại sở dĩ họ có thể ngăn cản được sự tấn công của chúng ta, nguyên nhân căn bản nằm ở chúng ta không thiên về tác chiến khu cư dân đó, chỉ cần họ dám đi ra, như vậy hy vọng giành chiến thắng của chúng là rất lớn.

Ngưu Cao nói: - Nhưng binh lực của Nhật Bản và khả năng chiến đấu không yếu hơn quân ta. Cho dù họ xông ra quyết tử chiến một trận, chúng ta cũng không chắc đã có hy vọng chiến thắng.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Tên nội gián đó chỉ hiểu được quân ta hạn chế ở cánh quân đội này của chúng ta. Nhưng quân sư đừng quên viện quân của chúng ta tới, hơn nữa còn pháo Không lương tâm mới vận chuyển tới.

- Đúng vậy, ta suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.

Mắt Ngưu Cao sáng lên, nói: - Ta vốn còn muốn tiết kiệm dùng một chút, chờ tới khi công hạ được Kinh Đô phủ rồi, sẽ dùng pháo Không lương tâm này để khiến cho kẻ địch kinh ngạc. Nhưng hiện giờ xem ra có lẽ là phải sử dụng trước rồi.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Pháo không lương tâm này đối với kỵ quân mà nói không phát huy được hiệu quả lớn nhất. Bởi vì pháo Không lương tâm dù sao mức độ cũng có hạn, kỵ quân xung phong lên một lượt, chúng ta chỉ có khả năng bắn một lần, hơn nữa kỵ binh vẫn có thể tránh được. Nhưng đối với bộ binh mà nói, có lẽ là đòn chí mạng, mà Nhật Bản bộ binh là chính. Ta nghĩ đây cũng là vì sao Xu Mật Sứ vội vàng chuyển pháo Không lương tâm tới đây. Có lẽ binh lực, khả năng chiến đấu của binh sỹ, quân đội Nhật Bản không yếu hơn chúng ta, nhưng vũ khí của chúng ta có ưu thế tuyệt đối. Chúng ta phải nắm được ưu thế này của chúng ta, từ đó đánh cho kẻ địch một đòn chí mạng.

Chỉnh đốn hai ngày, quân Tống lại một lần nữa đối mặt với cuộc tấn công mãnh liệt của quân địch bảo vệ khu dân cư. Nhưng cũng giống như mấy lần trước, đều bị kẻ địch ngoan cường chống đỡ, hơn nữa thành quả mà quân Tống tấn công giành được ngày một nhỏ đi. Đây đều là vì sỹ khí giảm sút. Đây cũng là khó khăn của quân đội viễn chính đều phải đối mặt, đặc biệt là vượt biển viễn chinh. Nếu thuận buồm xuôi gió, như vậy các binh sỹ chắc chắn sẽ càng đánh càng tự tin. Nhưng một khi gặp phải sự kháng cự ngoan cường của đối phương, mà chần chừ không thể giành được thành quả, điều này sẽ khiến cho lo lắng trong lòng binh lính bùng phát, khiến cho khả năng chiến đấu cũng giảm sút. Những binh lính không còn lòng dạ chiến đấu này, lại muốn giành được chiến đấu, thì quả đúng là nói dễ hơn là làm!

Khi đó quân Kim bao vây tấn công Khai Phong phủ, tương tự cũng đối mặt với tình cảnh này, càng huống hồ là quân Tống.

Sau khi Ngưu Cao lại một lần nữa tiến công thất lợi, lập tức triệu tập một cuộc họp quân sự.

Ngưu Cao ngồi ở ghế trên, thở dài một tiếng, nói: - Các vị tướng quân, hôm nay quân ta đang đối mặt với sự khó khăn rất lớn, muốn đánh thắng được cuộc chiến tranh này, dường như đã không thể rồi. Binh sỹ quân ta cũng đã không còn lòng dạ nào chiến đấu nữa, hơn nữa nghe nói viện quân của đối phương đã tiến gần tới rồi. Nếu tiếp tục đánh, một khi viện quân của đối phương tới, đừng nói là giành chiến thắng, thậm chí còn có thể bị quân địch bao vây. Ta cũng phải có trách nhiệm với các huynh đệ, cho nên ta quyết định rút quân.

Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức vang lên một cảnh xôn xao.

Nhưng bên phía tướng sỹ quân Tống cũng chỉ như vậy mà thôi, vẫn chưa lên tiếng, rõ ràng là họ cũng tán đồng với quyết định của Ngưu Cao.

Nhưng Bình Võ Lang lại lập tức đứng lên nói: - Ngưu tướng quân, nếu các ngươi rút quân, vậy Bình Thị chúng ta phải làm thế nào? Bên phía triều đình không thể tha cho chúng ta.

Họ có lẽ là người Nhật Bản thuần khiết, tất cả mọi thứ đều ở đây. Mặc dù Ngưu Cao sớm đã nói qua với họ chuyện này rồi, nhưng không cần tuyệt cảnh, họ là tuyệt đối không muốn rời khỏi Nhật Bản, đổi lại là bất kỳ người nào cũng đều muốn như vậy.

Triệu Tinh Yến nói: - Tướng quân, ngươi cũng đã nhìn thấy sự nỗ lực của chúng ta rồi đấy. Chúng ta đã dốc toàn lực rồi, nhưng vẫn không thể phá vỡ được phòng tuyến của kẻ địch. Hiện giờ chúng ta đã sắp bước tới đường cùng rồi, nếu còn không rút quân, thì không còn kịp nữa, nói không chừng chúng ta sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Về phần Bình Thị các ngươi, chúng ta vẫn nói câu đó, nếu các ngươi bằng lòng đi theo chúng ta, tới Đại Tống, Hoàng thượng chúng ta tuyệt đối không có bạc đãi các vị.

- Chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc