BẮC TỐNG PHONG LƯU

Đi đến bên ngoài thủy tạ, sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng hỏi Âu Dương Triệt: - Ngươi thấy thế nào?

Âu Dương Triết thực sự nói: - Tuy lời khai lần này của Lý nương tử tỉ mỉ hơn lần trước, một vài điều đúng, đã giải thích rõ ràng nhiều điểm đáng ngờ trong đó. Nhưng nói cho cùng, đây cũng chỉ là lời nói một bên nàng, cũng không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh lời nói nàng là thật, thậm chí còn không chứng minh nàng lỡ tay độc chết Triệu Minh Thành. Mặc dù ta tin những người khác không tin, trước mắt, nàng vẫn là nghi phạm lớn nhất, hơn nữa trong tay chúng ta đầy đủ bằng chứng chính xác, đủ để định tội nàng.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, sự việc này ta cũng cảm thấy quá trùng hợp. Nàng gặp được tiều phu, phát hiện ra hoa cà núi, lại không cẩn thận để hoa cà núi rơi vào bình thuốc, nói ra chỉ sợ không có người tin.

Âu Dương Triệt nói: - Nếu không phải trùng hợp như vậy, vậy thì Lý nương tử đang nói dối, nàng cố ý độc chết Triệu Minh Thành.

Lý Kỳ nói: - Ngươi sẽ không nghĩ rằng đây là ta dạy nàng chứ?

- Đương nhiên không phải.

- Tốt nhất là không. Lý Kỳ đen mặt, nói:

- Ta nếu như muốn sẽ dùng cách khác để cứu Lý Thanh Chiếu, dù cho nàng thật sự độc chết Triệu Minh Thành, cho dù các ngươi nắm giữ chứng cớ, ta cũng có thể khiến các ngươi á khẩu không nói gì được, ngoan ngoãn thả Lý Thanh Chiếu ra.

Lời này nếu được nói ra từ người khác, Âu Dương Triệt nhất định sẽ không để ý, nhưng nếu là Lý Kỳ, y thật sự sẽ tin, vì Lý Kỳ rất am hiểu đi cửa sau, Lý Kỳ cũng đã dùng vô số thí dụ chứng minh điểm này. Cười xấu hổ, không trả lời.

Lý Kỳ lại nói: - Hơn nữa, ngươi có nghĩ tới nếu Lý Thanh Chiếu định độc chết Triệu Minh Thành, vì sao trước tiên nàng lại tới đầu thú.

Âu Dương Triệt nói: - Xu Mật Sứ, từng tội phạm đều có suy nghĩ của chính mình, chúng ta không thể hiểu hết. Đây không phải là lý do để trốn tội.

- Nhưng đây là điểm đáng ngờ, mặt khác, ngươi vừa mới phát hiện sổ ghi chép của nàng có trên mặt bàn không?

Âu Dương Triệt nói: - Ta cũng mới chỉ nhìn thoáng qua, hình như có ghi chép một số tư liệu về tranh chữ.

- Đây là ghi chép mà Triệu Minh Thành đã viết, cũng là tâm huyết cả đời này của Triệu Minh Thành. Lý Kỳ thở dài, nói: - Chuyện một người làm trước khi chết, nhất định là chuyện quan trọng nhất, trước khi ta đến, Lý Thanh Chiếu hẳn đã cảm thấy mình sắp chết, mà nàng không còn nhiều thời gian, nên dành thời gian vào tranh chữ cổ của Triệu Minh Thành. Có thể thấy được nàng vẫn còn tình cảm với Triệu Minh Thành.

- Tuy rằng không thể chứng minh Lý Thanh Chiếu vô tội, nhưng ít nhất có thể chứng minh một điểm, Lý Thanh Chiếu tuyệt đối không cố ý hại chết Triệu Minh Thành, về phần có phải ngộ sát hay không, ta nghĩ còn phải qua điều tra. Ngươi cho ta một ít thời gian.

Âu Dương Triệt khó xử nói: - Nhưng vụ án này đã kéo dài lâu rồi.

Lý Kỳ ho một tiếng, nói: - Ta nói này Âu Dương Triệt, sao ngươi không động não vậy, sao ngươi không nói với dân chúng, Lý Thanh Chiếu không phải như dân chúng bình thường, nàng là Kim Bút Phu Nhân do hoàng thượng khâm phong, ngươi không có quyền phán quyết, nhất định phải tấu lên với triều đình. Ngươi thậm chí có thể nói, ngươi đã tấu lại với Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng phái khâm sai tới đây, như vậy dân chúng sẽ không thể nói được gì.

Âu Dương Triệt nói: - Nhưng hạ quan cũng không tấu lại với Hoàng thượng. Nếu chẳng may tạm thời không tra ra chân tướng, ta đi đâu tìm khâm sai đến!

- Trước mắt ngươi không phải có một người à.

- Xu Mật Sứ ngươi?

Lý Kỳ vỗ vỗ bờ vai của Âu Dương Triệt nói:

- Việc này ta đã tiếp quản, trách nhiệm tự nhiên cũng tiếp quản, công, ngươi lĩnh, tội, ta chịu! Ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng tra ra manh mối, ngươi cũng biết, ta cũng không có thời gian ở đây quá lâu, việc này quyết định vậy đi, lời ta đã nói đến đây rồi, Hoàng thượng mệnh ta tiếp quản chiến cục Giang Nam, việc này ta cũng có quyền hỏi.

Quan lớn đè chết người à. Âu Dương Triệt còn có thể thế nào nữa, vuốt cằm nói: - Vâng, hạ quan tuân mệnh.

- Vậy không đúng sao, quy củ chỉ là thứ chết, người mới là sống, quan không hiểu thời thế, không phải là quan tốt, hơn nữa chúng ta chỉ là không muốn người tốt chịu oan, đây là chuyện tốt, chúng ta phải kiên trì.

- Xu Mật Sứ dạy bảo, hạ quan ghi nhớ trong lòng.

....

....

Sau khi tạm biệt Âu Dương Triệt, Lý Kỳ không tới chỗ khác nữa, mà trực tiếp quay về Túy Tiên Sơn Trang.

- Bộ soái, ngươi đã về rồi.

Lý Kỳ vừa đến chân núi, Mã Kiều đã sớm chờ ở đây.

Lý Kỳ gật đầu, hỏi: - Ngươi đã liên lạc chưa?

Mã Kiều nhấc tay chỉ về phía Tàng Thư Các, nói: - Người đã ở bên trong rồi.

- Đi thôi.

Đi vào Tàng Thư Các, Điền thợ mộc sớm đã gọi hết người canh cửa đi, bên trong chỉ có một người, ít nhất cao 1m75, dáng người lực lưỡng, tướng mạo không đẹp, nhưng trời sinh một khuôn mặt luôn tươi cười, vừa thấy đã biết là hạng người nịnh nọt, nhìn hết đông rồi đến tây, còn phát ra mấy tiếng chậc chậc.

Tàng Thư Các này đối với một người có văn hóa, đều có thể sinh ra cảm giác rung động, huống chi là loại người không đọc sách này.

Tên này Lý Kỳ đã từng gặp, lúc trước là binh lính của Long Vệ quân, giống như Nam Bác Vạn, là thành viên sớm nhất trong đội thợ săn tin, cũng là đội thợ săn tin tới Hàng Châu sớm nhất, lúc đầu ở đây cũng giúp cho bọn Tần Cối, Bạch Thiển Dạ, Trịnh Dật không ít việc, chẳng qua tên người này Lý Kỳ không nhớ rõ.

Người này thấy Lý Kỳ đến, vội vàng tiến lên, khom mình hành lễ nói: - Tiểu nhân Nam Bác Đồ tham kiến đại nhân.

- Ừ.

Lý Kỳ gật đầu, bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nói: - Đợi một chút, ngươi nói ngươi tên là gì?

Người nọ cung kính nói: - Hồi đại nhân nói, tiểu nhân tên là Nam Bác Đồ.

Đổ mồ hôi! Cmn cũng quá giả mà. Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Ngươi và Nam Bác Vạn có quan hệ như thế nào?

- Y không phải là đầu lĩnh của ta sao?

- Các ngươi không phải thân thích?

- Không phải.

Lý Kỳ mắng: - Vậy cmn sao tên là Nam Bác Đồ, thằng nhãi ngươi đùa ta à?

Nam Bác Đồ sợ hãi nói: - Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, là đầu lĩnh nói tên của tiểu nhân không thích hợp đi làm chuyện, muốn tiểu nhân đổi tên, nhưng tiểu nhân ít học, đành phải nhờ đầu lĩnh giúp đỡ, sau lại nhờ lãnh đạo giúp ta sửa lại cái tên này, ồ, y còn nói tên này xuất phát từ miệng của đại nhân đây, nên ta mới vội vàng đồng ý.

- Tên của ngươi và nghề nghiệp có liên quan gì? Lý Kỳ sửng sốt. Nói: - Vậy tên gốc của ngươi là gì?

- Sử Am Thán.

- Là mật thám?

Nam Bác Đồ vội vàng giải thích từng chữ một.

Lý Kỳ thật sự nhịn không được, ha hả cười nói: - Ai đặt cho ngươi cái tên này vậy. Thật sự cmn có tài.

Nam Bác Đồ nói: - Tiểu nhân từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ trước cửa một am ni cô, lúc ấy ni cô trong am là một ni cô già thu dưỡng tiểu nhân, bà nói lúc ấy nhìn thấy ta trước cửa am, phản ứng đầu tiên chính là khe khẽ thở dài, mà bà họ Sử, nên đặt tiểu nhân tên là Am Thán, nhưng đầu lĩnh nói tên này không hay, có thể làm bại lộ thân phận, vì vậy đã giúp ta đổi thành Nam Bác Đồ.

Bình luận

Truyện đang đọc