BẮC TỐNG PHONG LƯU

Đám dân chúng nghe thấy viên chống đói gì đó thần kì đến vậy, nhao nhao mở to mắt, trong lòng mừng vui khôn xiết, nhưng cũng cảm thấy có chút vô lí. Một vị lão đại thúc liếm cái môi đã khô, có đôi chút sợ hãi hỏi:

- Đại nhân, xin hỏi---xin hỏi cái viên này có dễ làm không?

Câu hỏi này đã hỏi đúng điều chúng dân muốn hỏi. Cần biết rằng người đứng trước mặt kia là Kim Đao Trù Vương, hơn nữa họ cũng thừa hiểu là cái tay nghề của vị vua bếp này, không thể ngày một ngày hai là có thể học được, tuy nhiên, viên chống đói đã lợi hại vậy thì ắt hẳn là phải khó làm lắm.

- Câu hỏi này rất hay.

Lý Kỳ gật đầu, cười nói:

- Viên chống đói này ngoài việc có thể chống lại cơn đói khát, còn có một ưu điểm, đó là cách làm rất đơn giản, không, phải nói là cực kì đơn giản, còn đơn giản hơn cả cá khô hằng ngày mọi người làm, còn về nguyên liệu, thì cũng chỉ có hai loại mà thôi.

Đám dân chúng nghe xong, trong lòng mừng vui khôn xiết.

Hồng Thiên Cửu tò mò hỏi:

- Đại ca, đó là hai thứ nguyên liệu gì vậy?

Y thầm nghĩ, viên thuốc này thần kì đến vậy, cách làm cũng đơn giản, thì nguyên liệu đương nhiên phải đặc biệt lắm.

Lý Kỳ cười nói:

- Thứ nhất là gạo nếp, thứ hai là táo đỏ.

Điều này khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, sao lại có thể đơn giản vậy chứ. Nhưng cũng càng làm mọi người cảm thấy hoài nghi, bởi hai thứ nguyên liệu này rất phổ thông, bọn họ đều đã từng ăn, thậm chí có không ít món ăn được làm từ hai thứ nguyên liệu này, cũng chưa từng thấy có công hiệu kì diệu nào cả.

- Gạo nếp? Táo đỏ?

Cao Nha Nội vuốt cằm, nói:

- Lý Kỳ, không phải ngươi đang lừa bịp đấy chứ?

Mẹ kiếp! Hai thằng khốn các ngươi sao cứ thích dìm hàng ta thế nhỉ. Lý Kỳ tức giận nói:

- Nha Nội thông minh tuyệt đỉnh, ta nào dám múa rìu qua mắt thợ. 

Cao Nha Nội cười ha hả nói:

- Đây mới gọi là một câu nói thật nhất.

Hồng Thiên Cửu nói khẽ:

- Ca ca, huynh có biết ý nghĩa của múa rìu qua mắt thợ không?

Cao Nha Nội ngạc nhiên nói:

- Đương nhiên là biết.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Thực ra ý của đại ca là, huynh lừa bịp còn lợi hại hơn huynh ấy.

- Cái gì?

Cao Nha Nội lập tức hiểu ra vấn đề, tức giận nhìn Lý Kỳ.

Cái thằng Tiểu Cửu này quả là hiểu lòng ta quá. Lý Kỳ cười thầm trong lòng, làm ngơ như không thấy gì, vội nói:

- Tiếp theo đây, ta sẽ dạy mọi người làm viên chống đói này. Phiền mỗi huyện cử cho 2 đại biểu, tốt nhất là những người bình thường hay làm việc nhà, ta cầm tay chỉ việc dạy các ngươi.

Đám dân chúng kia tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rất nhanh đã chọn ra được mười mấy vị đại biểu.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cũng vội gia nhập.

Điều này thì Lý Kỳ sớm đã đoán được, hơn nữa cũng chẳng có gì to tát, nên cứ tùy bọn chúng vậy.

Trong chốc lát, bọn Điền Thất chuyển nguyên liệu đã chuẩn bị trước lên. Chỉ nhìn vào số nguyên liệu và công cụ cũng có thể thấy Lỳ Kỳ không hề lừa gạt bọn họ. Thật là đơn giản quá, những thứ công cụ này thì gần như nhà nào cũng có, chẳng có gì ghê gớm cả.

Tổng cộng 18 cái bếp, trên mỗi bếp đặt một cái nồi, bên cạnh còn bày sẵn một cái cối đá, những cái cối đá này là những công cụ dùng để giã, trộn, nghiền dược liệu, thực phẩm. Mặc dù thời sau đã điện khí hóa tất cả những việc này, nhưng có những thực phẩm nếu như dùng cối đá giã thì vẫn giữ được hương vị tự nhiên. Nhà Lý Kỳ luôn có một chiếc cối đá, dù sao thì cha hắn cũng là một tín đồ ăn uống rất khó tính, làm gì cũng yêu cầu hoàn mĩ. Cần biết rằng bánh nếp mà dùng loại cối đá này làm ra thì rất ngon, hương vị cũng vô cùng đặc biệt. Đương nhiên, cũng chính vì thế mà mới tôi luyện ra Kim Đao Tru Vương Lý Kỳ. 

Còn về phần nguyên liệu, đúng như Lý Kỳ nói, chỉ có hai loại: gạo nếp và táo đỏ.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lý Kỳ bắt đầu truyền nghề. Đầu tiên, đương nhiên là rửa tay cho thật sạch, đám thường dân kia gần như không có cái thói quen đó. Nên khi Lý Kỳ dặn bọn họ phải rửa tay thật sạch, đã khiến họ ngây người ra, cho đến khi Lý Kỳ nhắc lại thêm một lần thì mới có phản ứng.

Sau khi rửa tay xong, Lý Kỳ đổ gạo nếp đã chuẩn bị từ trước vào trong nồi, ước chừng cũng đầy nửa nồi. Những người còn lại nhao nhao học theo. Tiếp theo là công đoạn sao gạo nếp. Đám người vừa nhìn Lý Kỳ, vừa bắt chước theo động tác của hắn.

Những âm thanh lào xào không dứt.

Những người vây xung quanh nhìn mà cũng không dám thở mạnh, cứ như thể đang chờ đợi một kì tích xuất hiện.

Cao Nha Nội cầm cái xẻng gỗ nhìn một hồi lâu, đoạn đưa cho Hồng Thiên Cửu, kéo nó sang một bên, cái thứ này y thực sự không chơi được. Hồng Thiên Cửu chẳng nghĩ ngợi gì được nhiều, cầm luôn lấy cái xẻng gỗ ra sức đảo, mắt không rời khỏi chỗ Lý Kỳ, với một vẻ rất hăng hái.

Chu Hoa nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên cau mày nói:

- Tiểu Cửu, ngươi có thấy là gạo nếp trong cái nồi này ngày một ít đi không?

- Vậy sao?

Hồng Thiên Cửu ngây ra một lúc, ánh mắt nhìn sang phía cái nồi, phát hiện ra gạo đã bị ít đi khá nhiều, đoạn phấn khích nói:

- Thì ra cái thứ này quả là thần kì quá!

Từ Phi chỉ tay ra phía bên cạnh cái nồi, nói:

- Không phải là thần kì, mà là ngươi đảo mạnh quá!

Hồng Thiên Cửu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy quanh bếp toàn là gạo, đột nhiên ngây người ra.

Mọi người thấy thế tức khắc bật cười ầm ĩ.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nói:

- Điền Thất, ngươi qua giúp hắn đi. 

Điền Thất đáp lời một tiếng, rồi vội chạy qua, giằng lấy cái xẻng gỗ khỏi tay Hồng Thiên Cửu.

Sao một hồi rất lâu, cho tới khi gạo nếp chuyển sang màu vàng, Lý Kỳ mới dừng lại, những người kia thấy thế, cũng dừng lại theo. Lý Kỳ cất cao giọng nói:

- Các ngươi chớ dừng lại, phải đảo cho tới khi nào gạo trong nồi chuyển sang màu vàng mới được thôi.

Do kĩ năng của hắn thành thục hơn nhiều những người kia, nên mặc dù thời gian giống nhau, nhưng kết quả thì lại có sự khác biệt. Hắn nói rồi bắc cái nồi xuống, sau đó hắn bắt đầu vừa đi quanh bếp vừa đích thân truyền đạt lại điểm mấu chốt của việc sao gạo nếp.

Đợi cho tới khi gạo của những người kia đều chuyển sang màu vàng, Lý Kỳ mới bắt đầu tiến hành bước tiếp theo. Trước tiên, hắn đổ hết số gạo đó vào trong cối đá, để dành dùng sau, sau đó đổ táo đỏ vào nồi hấp.

Sauk hi hấp chín, hắn bóc vỏ, tách hột táo đỏ một cách thành thục.

Những người kia cũng làm theo.

Sau khi lột sạch vỏ và tách hột, Lý Kỳ lại đổ số táo đó vào trong cối đá. Sau đó lấy chày giã thật mạnh. Đám thường dân thấy Lỳ Kỳ sử dụng cối đá còn thành thục hơn cả mình, chợt cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Sau khi giã đều và nhuyễn số gạo nếp và táo đỏ trong cối thành bột, Lý Kỳ mới dừng lại. Rồi lại đi tới từng chỗ cái cối một vòng, chỉ dạy bọn họ vài câu, đợi đến khi bọn họ đều hoàn thành, Lý Kỳ mới múc bột hỗn hợp gạo nếp táo đỏ ra, dùng tay vo thành từng viên to như quả trứng gà.

Một lúc lâu sau, chỉ còn thấy trước mặt từng người là vài chục viên to cỡ quả trứng gà ấy. Nhưng xét về mĩ quan thì đều thật thảm hại. Duy chỉ có những viên do Lý Kỳ nặn thì bóng bẩy đều đặn, chỉ nhìn thôi cũng chảy cả nước miếng.

Nhưng thứ này cốt ở thực tế, nên Lý Kỳ cũng không sửa chữa cho bọn họ nữa, đoạn nhân lúc ánh mặt trời còn chiếu, hắn lập tức sai người đặt những viên đó trên lá Vi để phơi khô.

Lúc này, cái viên chống đói coi như cơ bản hoàn thành, tiếp theo chỉ còn là chờ đợi.

Đám người kia thấy cách làm viên thuốc thật đơn giản, cũng chẳng có chỗ thần bí nào, nên đâm ra hoài nghi với hiệu quả của viên thuốc này.

Ông trời giúp đỡ, hai ngày sau, những viên thuốc này dưới sự sấy khô của ánh nắng mặt trời, đã được xuất lò, chỉ thấy từng viên từng viên màu nâu đậm xếp thành hàng chỉnh tề.

Hôm nay, số lượng người tới xem còn đông hơn hôm trước nhiều, để có thể biểu diễn được nhiều hơn hiệu quả của viên chống đói này cho mọi người xem, Lý Kỳ đem chia những viên chống đói đó cho người dân tới xem.

Chỉ thấy những viên thuốc được xếp thành từng hàng ngay ngắn được mỗi người tiến tới nhúp một viên, Lý Kỳ đương nhiên là người lấy đầu tiên.

Bình luận

Truyện đang đọc