BẮC TỐNG PHONG LƯU

Tiếng chân như sấm, tiếng chiến mã hí vang, khói bụi mù mịt như mây đen đột nhiên nổi lên dưới đất, càn quét qua, thật sự là mây đen áp thành thành còn ngã, huống chi là chiến xa.

Trên dải đất bằng phẳng rộng lớn này, quân Kim xếp hành một hàng, chí ít có quy mô trên vạn người, từ xa nhìn lại, hoành tráng thế nào nha.

Lần này trên dưới quân Tống thật sự hoảng loạn, đột nhiên lao ra nhiều kẻ thù như vậy, chằng chịt đông đúc, nhìn mà da đầu run rẩy nha.

Điều làm người ta buồn cười chính là, đội quân Kim xung trận vừa rồi, nhìn thấy viện binh của mình đến, cũng không biết có nên tiếp tục chạy về không, mà truy binh của quân Tống cũng dừng lại, không biết mình có nên tiếp tục truy kích hay không.

Người Nữ Chân dũng mãnh thiện chiến thật sự thông thạo cung nỏ, vô cùng nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã xông qua một nửa.

- Quân sư mau nhìn, là bọn Thát Lại tướng quân.

Một người bên cạnh Cao Khánh Duệ đột nhiên chỉ về phía tây bắc, hưng phấn reo to lên.

Thát Lại trong miệng y, tên Hán là Hoàn Nhan Xương, là tông thất hoàng tộc, là đường đệ của Hoàn Nhan A Cốt Đả, đường thúc của Hoàn Nhan Tông Hàn. Có điều người Nữ Chân coi trọng địa vị, do vậy, tuy ông ta là đường thúc của Hoàn Nhan Tông Hàn, nhưng luận quyền lực, luận chức quan, luận thực lực, ông ta còn thua xa Hoàn Nhan Tông Hàn, vì thế ông ta vẫn luôn đi theo Hoàn Nhan Tông Hàn đóng quân Vân Châu, từng được phong làm Lục Bộ Lộ Đô Thống. Khi phá Liêu cũng lập nhiều công lao hãn mã, về sau theo Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn binh nam hạ, là một đại tướng có thể một mình đảm đương một phía, cũng vì có Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả ở đó, bằng không thì lúc trước đã phái ông ta tây chinh rồi.

Cao Khánh Duệ xoay người sang, nhìn thấy ngàn vạn thiết kỵ của mình đang phóng ngựa trên mảnh đất rộng lớn này, thật sự là cảnh đẹp ý vui mà.

Một vị mưu sĩ bên cạnh y đột nhiên hỏi: - Quân sư, Thát Lại tướng quân chẳng phải theo Đô Thống xuất chinh sao? Tại sao lại ở chỗ này?

Cao Khánh Duệ cười ha ha nói: - Đây là kế thăm dò của Đô Thống.

- Thăm dò?

Cao Khánh Duệ ừ một tiếng, nói: - Thật ra Đô Thống vẫn luôn hoài nghi Nam triều, nhưng không tìm được bất cứ chứng cứ gì, cho nên Đô Thống cảm thấy, thay vì ở đây bị Nam triều kiềm chế, chi bằng chủ động thử xem, nhưng vậy sẽ không bị Nam triều, Tây Hạ đánh cho trở tay không kịp. Thế là Đô Thống vờ như xuất chinh Hà Sáo, đợi khi ra Vân Châu, Đô Thống để lại hai vạn binh mã mai phục ở địa khu biên giới, hoàn toàn không đi qua Hoàng Hà, đợi quân đội Nam triều tiến công.

Mưu sĩ kia lộ vẻ kinh ngạc, nói: - Có phải quân sư ngài đã sớm biết không?

Cao Khánh Duệ lắc đầu nói:

- Ta cũng là mới biết hôm qua thôi. Nếu Đô Thống sớm nói cho chúng ta biết trước, thì ngay từ lúc ban đầu, chúng ta sẽ không sợ đầu sợ đuôi, như vậy rất có thể khiến Nam triều biết được.

Mưu sĩ kia gật đầu nói: - Vậy Đô Thống bây giờ ở đâu?

Cao Khánh Duệ nói: - Đô Thống đã dẫn một vạn tinh binh xuất chinh Hà Sáo. Thật ra đối với Đô Thống mà nói, một vạn đủ rồi.

- Đô Thống quả nhiên là liệu sự như thần.

Mưu sĩ này không nhịn được mà nịnh hót, đột nhiên a một tiếng, nói:

- Quân sư, chúng ta phải nhanh chóng thông báo Thát Lại tướng quân, để tránh ông ta tùy tiện nhảy vào xa trận của kẻ địch.

Cao Khánh Duệ khoát tay nói: - Không cần, bản lĩnh của Thát Lại tướng quân còn mạnh hơn chúng ta nhiều, lúc này ông ta mới ra mặt, rõ ràng là đã quan sát bên cạnh từ lâu. Nếu không nắm chắc thì bọn họ cũng sẽ không xuất kích.

Mưu sĩ kia nghe xong thì trong lòng vẫn còn chút lo lắng, lại ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy đại quân xông đến quân Tống theo hình bán nguyệt, binh lực chính giữa dày đặc, càng về hai bên thì càng mỏng. Nhìn đến đây, gã mới khẽ thở phào, đây không phải là trận hình xung trận, trận hình bình thường đều là xông theo hình mũi tên.

Mắt thấy quân địch cuốn tới, tướng sĩ quân Tống thờ ơ đứng yên, cũng không phải nói quân Tống đã luyện đến cảnh giới như vậy, đối mặt với hơn một vạn quân Kim xông lên như vậy, trong lòng không chút dao động cũng không có. Bọn họ cũng sợ hãi, nhưng vấn đề là sợ hãi thì có thể làm thế nào, bọn họ là xa trận, chạy không được. Tông Trạch nói, chỉ có thể tiến lên, không thể lui về, hơn nữa cũng không có năng lực chủ động xuất kích.

Hôm đó Tông Trạch nói, lấy bất biến ứng vạn biến, thật ra không phải nói ý thức chủ động của con người, mà là ngươi muốn biến cũng không biến được, chỉ có thể đứng trên xe, trơ mắt nhìn quân Kim xông qua.

Cũng may Tông Trạch cũng nắm được xa trận này, biết nếu xa trận bị tập kích, căn bản là không đi được, cho nên ông ta mới dùng trận hình vuông. Nếu xếp thành hình chữ nhất, vậy nếu đối phương xông lên trái phải thì có thể hình thành thế trận lấy nhiều đánh ít, còn nếu là trận hình vuông, thì mặc kệ ngươi xông lên từ hướng nào, đối với quân Tống đều như nhau, không có bất cứ khác biệt gì, binh lực nhiều như nhau.

Nhưng, khi cách xa trận chỉ còn khoảng hai trăm bước, thì hai đầu nhọn của hình mặt trăng trong trận hình quân Kim đột nhiên hóa thành hai mũi tên, một mũi tên xông về phía sau Chiết Khả Cầu, mũi còn lại thì xông đến kỵ binh quân Tống truy kích.

Cùng lúc đó, lại sinh ra thêm hai mũi nhọn của hình bán nguyệt mới, vẫn duy trì trận hình bán nguyệt.

Trong tình huống chiến đấu kịch liệt như thế, khi binh lực khổng lồ như thế, hơn nữa còn trong tình huống xung phong, còn có thể biến hóa đội hình hoàn mỹ như thế, có thể thấy năng lực dẫn binh của Hoàn Nhan Tông Hàn mạnh đến thế nào.

- Mau bảo hộ đại tướng quân!

Tướng quân bên cạnh Chiết Khả Cầu nhìn thấy quân Kim đột nhiên lao đến như thế, lập tức kinh sợ hét lên.

Vốn dĩ bên cạnh Chiết Khả Cầu có mấy ngàn kỵ binh và hai ngàn thân binh, phía trước lại là xa trận, phòng vệ vững như bàn thạch, nhưng trước đó ông ta đã phái kỵ binh ra ngoài, bên cạnh chỉ có hai ngàn thân binh, biến cố bất thình lình này làm tướng sĩ bên cạnh Chiết Khả Cầu hoàn toàn luống cuống. Phải biết là Chiết Khả Cầu là Thống Soái, một khi Thống Soái chết đi, cho dù xa trận của ngươi có lợi hại hơn nữa, chúng binh sĩ cũng không còn lòng dạ nào chiến đấu nha.

Lần này nếu là lúc trước, phỏng chừng Thống Soái quân Tống đã bỏ trận mà chạy rồi.

Nhưng bây giờ, ngươi không chạy trốn thì khả năng chỉ có một mình ngươi chết, nếu chạy thì nhất định là chết cả nhà, bởi vì Hoàng đế Triệu Giai đích thân hạ lệnh, Thống Soái không thể bỏ trốn, bằng không thì sao trảm cả nhà, quân lệnh như núi, huống hồ là hoàng lệnh.

Trước khi xuất binh, Tông Trạch nhắc đi nhắc lại một từ "can đảm", đối diện với kỵ binh, chỉ có thể tiến tới, không thể bỏ chạy, vừa chạy thì hoàn toàn xong, đặc biệt là Thống Soái.

Chiết Khả Cầu trong một giây phút nào đó cũng muốn bỏ chạy, nhưng vấn đề là Hoàng đế ngự giá thân chinh, ở ngay bên cạnh ngươi. Nếu ngươi bỏ chạy, vậy tội danh này chắc chắn là Chiết gia gánh, muốn lừa gạt dối trá gì đều không thể, vậy thì Chiết gia cũng hoàn toàn xong đời. Sau khi hơi do dự, ông ta cũng quyết định thật nhanh nói: - Tiến trận.

Dẫn theo một đám thân binh liều mạng chạy vào trong trận.

Nhưng quân Kim xông về phía bọn họ, người dẫn quân chính là Hoàn Nhan Xương, ông ta biết rõ xa trận này lợi hại, nếu có thể bắt được chủ soái thì có thể một chiêu phá tan xa trận, làm sao chịu dễ dàng để Chiết Khả Cầu vào trận, liền ngăn chặn ngay giữa. Kỵ binh dũng mãnh thiện chiến lần lượt thi triển cung tiễn, ngăn cản bước chân quân Tống vào trận. Mưa tên vô tình như cuồng phong bạo vũ bắn về phía quân Tống, nhưng thân binh của Chiết Khả Cầu cũng mặc kệ, dùng thân thể máu thịt mà bảo vệ Chiết Khả Cầu vùi đầu xông vào xa trận.

Không thể không nói, thiết kỵ của quân Kim thật sự là quá nhanh, trong chớp mắt, tiên phong đã ngăn chặn trước mặt Chiết Khả Cầu, đây là một ải quỷ môn quan nha, nếu thoát được thì chính là nhân gian, nếu không thoát được thì mãi mãi ở lại địa ngục.

Hoàn Nhan Xương hét lớn lên: - Nếu ai giết được người này, lập tức phong Mãnh An.

Đây là Thiên Hộ đại nhân nha.

Trọng thưởng tất có dũng phu, đánh giặc không phải là vì những thứ này sao, nam nhi Nữ Chân nghe xong thì ào ạt xông về phía Chiết Khả Cầu.

Chỉ huy sứ quân doanh phía sau, thấy Thống Soái bị chặn đường đi, không còn cách nào, hai tay đồng thời vung hai lá lục kỳ. Đây là chỉ thị xung phong, trọng bộ binh vẫn luôn tránh trong trận nhận được mệnh lệnh, vội vàng xông ra, vung búa lên là chém, chốc lát sau đã giết hơn hai mươi thiết kỵ, nhưng cũng vì thế mà trả cái giá nghiêm trọng. Lang nha bổng, đại phủ của đối phương cũng chuyên dùng khắc chế trọng bộ binh, bởi vì phía trên không có chiến xa yểm hộ, phía trước của trọng bộ binh hoàn toàn không có phòng thủ, hơn nữa khi huấn luyện tác chiến cho trọng bộ binh, bọn họ cần phải phối hợp, chứ không phải tác chiến đơn độc, cũng ngã xuống từng đám từng đám.

Càng muốn chết chính là, quân Tống chỉ có thể lựa chọn bắn ra cung tiễn, chứ không dám thi triển Bạo vũ lê hoa tiễn, bởi vì Bạo vũ lê hoa tiễn chỉ lấy khu vực làm mục tiêu, mà khi song phương loạn chiến, nếu ngươi bắn ra Bạo vũ lê hoa tiễn thì rất có thể giết lầm binh lính của mình, thậm chí là Chiết Khả Cầu.

Có thể bảo vệ được không thì phải coi lần này.

Trận chiến chợt thăng đến hồi gay cấn.

Đột nhiên từ trong xa trận vang lên tiếng kèn, hơn nữa còn vô cùng dồn dập.

Chiết Khả Cầu vừa nghe này tiếng kèn thì lập tức hiểu ra chính mình có thể đã ở trong hiểm cảnh rồi.

Bởi vì đội hình xung phong của quân Kim là hình bán nguyệt, khi mới xung phong thì binh lực tập trung ở trung lộ, nhưng khi hai đầu nhọn không ngừng biến thành hình mũi tên, xông lên hai bên, lại không ngừng sinh ra mũi nhọn mới, cho nên thật ra quân Kim bọc đánh hai bên, đây cũng là trận hình xung phong bọc đánh.

Điều này biểu thị là cứ tiếp tục đánh thì binh lực hai bên của quân Kim càng ngày càng nhiều, Chiết Khả Cầu lại càng nguy hiểm.

Một mình ta chết không đáng tiếc, nhưng nếu ta chết, đội quân này có thể toàn quân bị diệt. Chiếc Khả Cầu nghĩ tới đây, đột nhiên điên cuồng thúc giục chiến mã, cùng với hơn năm mươi kỵ vệ binh bên cạnh không cần mạng mà lao ra.

Mà trong xa trận cũng liên tục không ngừng có binh lính ra khỏi trận để cứu viện.

Trận chiến này có thể thua, nhưng tuyệt đối không được toàn quân bị diệt. Đại Tống có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể trong thời gian một hai năm mà tạo ra quân đoàn xa hoa như vậy. Xa doanh mà mất thì ngươi lấy gì mà đánh với kỵ binh đối phương.

Dưới sự chiến đấu đẫm máu của mấy ngàn thân binh, thêm vào viện binh từ trong xa trận ra, cuối cùng cũng giết ra đường đi vào xa trận, Chiết Khả Cầu cũng mặc kệ những người xung quanh, vùi đầu chạy vào trong xa trận.

Hoàn Nhan Xương nhìn thấy Chiết Khả Cầu phá vây ra, trong lòng cũng sốt ruột, muốn truy kích, bất hạnh là quân Tống xung quanh đều như phát điên vậy, không cần mạng mà vây lại, chỉ có thể thi triển cung tiễn, giương cung lắp trên là bắn ra một mũi.

Bởi vì kỵ vệ binh bên cạnh Chiết Khả Cầu đã chết gần hết, bên cạnh đã không còn ai, mũi tên này bắn từ phía sau trúng vào tay trái ông ta, nhưng ông ta ngay cả thời gian hừ cũng không có, cắn răng xông vào trong xa trận. Hoàn Nhan Xương lại bắn ra hai mũi tên, nhưng Chiết Khả Cầu đè lấy dây cương, chiến mã bay vọt, cuối cùng đã vào trong xa trận, chỉ nghe thấy keng keng hai tiếng, hai mũi tên của Hoàn Nhan Xương đều bắn lên thân xe.

Thống soái vừa vào trận, bọn lính lập tức thoái lui, cung tiễn thủ trên xa cũng liều mạng bắn, lúc này mới ngăn cản bước chân truy kích của quân Kim.

Thất bại trong gang tấc!

Hoàn Nhan Xương thấy Chiết Khả Cầu trốn vào trong trận, cực kỳ tức giận đập trường cung xuống đất, bốp một tiếng, cung bị đập thành hai đoạn.

Có điều, quân Tống vì bảo vệ Chiết Khả Cầu vào trận cũng tổn thất nghiêm trọng, thân binh của Chiết Khả Cầu gần như toàn quân bị diệt, ngoài ra còn có rất nhiều trọng bộ binh xông ra từ trong xa trận cũng lần lượt bỏ mình. Càng đòi mạng chính là đội quân cơ động duy nhất cũng chính là đội kỵ binh vừa truy kích đã bị quân Kim vừa xông qua chặt đứt từ giữa, thêm vào quân Kim quay lại giết, tổn thất hơn nửa, chỉ có hơn hai ngàn kỵ binh trốn vào trong trận được.

Bình luận

Truyện đang đọc