BẮC TỐNG PHONG LƯU

Tần Cối đột nhiên thở ra một ngụm lãnh khí.

Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Đơn giản mà nói, chỉ cần tên hung thủ này địa vị cao hơn so với Lý Cương, thì dân chúng cũng sẽ không cho rằng như vậy nữa, bởi vì không có đạo lý vứt bỏ soái bảo vệ binh, cho nên, chỉ cần tên hung thủ này đủ phân đủ lượng, như vậy dân chúng sẽ chỉ cảm thấy vô cùng giật mình. Mà sẽ không cảm thấy là Lý Cương thao túng ở phía sau màn.

Hay a! Triệu Giai thầm nhủ một tiếng hay, khóe miệng khẽ động: - Tỷ như.

- Tỷ như Tể tướng.

Lý Kỳ cười nói: - Tin tưởng thằng ngốc cũng sẽ không tin tưởng Lý Cương dùng Tể tướng để gánh tội thay giúp con của ông ta đi, như vậy dân chúng dĩ nhiên sẽ không nghĩ đến đây là quan lại bao che cho nhau, ngược lại sẽ cảm thấy đây nhất định là sự thật.

Tần Cối đổ mồ hôi đầy mặt, bò đầu bứt tai, vội nói: - Không ổn, không ổn.

Lý Kỳ nói: - Có cái gì không ổn?

Tần Cối nuốt xuống một ngụm, nói: - Nếu như là Tể tướng, vậy nhất định phải cung cấp ra căn cứ hợp lý chính xác. Bằng không mà nói, dân chúng sẽ chỉ cho rằng hoàng thượng là muốn mượn cớ diệt trừ Tể tướng, đáng tiếc ta cũng không để lại bất cứ chứng cớ gì, Hoàng thượng cũng không có khả năng nói ta là vì đấu tranh đảng phái mà hãm hại Lý Cương, như vậy không khỏi có chút miễn cưỡng rồi, hơn nữa con người Tần mỗ bất tài, nhưng ở trong dân chúng vẫn có một chút địa vị, như vậy ngược lại sẽ bất lợi đối với Hoàng thượng.

Triệu Giai gật gật đầu nói: - Có đạo lý.

- Cái này càng đơn giản.

Lý Kỳ ha hả nói: - Hoàng thượng chỉ cần nói Tể tướng và Hoàn Nhan Tông Vọng Kim quốc cấu kết, hãm hại trung thần của triều đình ta. Liên quan đến phương diện này, Hoàn Nhan Tông Vọng đã chết, chết không có đối chứng, mà ban đầu Trương Xuân Nhi không phải cùng Hoàn Nhan Tông Vọng cấu kết à. Song phương còn có thư lui tới, hơn nữa còn có rất nhiều tư liệu sống, Hoàng thượng chỉ cần cho người lập một phong thư đến, sau đó lại đem căn cứ chính xác trước kia nắm giữ mà tung ra. Dân chúng nhất định sẽ rất tin không nghi ngờ.

Thế này--- thế này thì ngươi cũng quá độc ác rồi đi.

Tần Cối nhất thời luống cuống, vội vàng nói: - Không thể, không thể. Xu Mật Sứ ngươi như vậy cũng quá tuyệt đi, nếu làm như vậy, thì dân chúng kia không thể không đào cả phần mộ tổ tiên Tần gia ta.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Mới vừa rồi ta cũng luôn mãi nhắc nhở ngươi rồi, là ngươi nhất định muốn ta nói đấy.

Một câu nói kia làm cho mặt Tần Cối cũng biến thành xanh lét.

Tiểu dạng! Đại gia ngươi thì trước sau vẫn là đại gia ngươi! Lý Kỳ vỗ vỗ bả vai Tần Cối, nói: - Tuy nhiên Tần Cối nha, ta không cảm thấy đây đối với ngươi lại là chuyện xấu, ngươi nếu đã quyết tâm đứng về phía ta bên này, như vậy thì càng nên hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Đại Tống, như vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm tín nhiệm ngươi, mà ngươi cũng có thể ở Nhật Bản tiếp tục viết huyền thoại của ngươi.

Triệu Giai cười ha hả, nói: - Còn có, chính là giúp trẫm cũng giải quyết xong một cái nan đề.

Tần Cối đương nhiên biết nan đề trong miệng Triệu Giai, chính là làm thế nào nói với dân chúng, Tể tướng vì sao đột nhiên mất tích. Nhưng y thật không ngờ, phương pháp phá giải của Lý Kỳ còn bao hàm một tầng ý tứ như vậy, trầm mặc nửa ngày, liền thở dài một tiếng, nói: - Xu Mật Sứ, ta thua tâm phục khẩu phục.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nếu không phải ngươi quyết tâm cùng ta đi Nhật Bản, nói thật, ta cũng không biết làm như thế nào để phá thế cục này.

Tần Cối nói: - Nếu là như vậy, ta cũng sẽ nói với Hoàng thượng một phen như thế.

Lý Kỳ sửng sốt, cười ha hả nói:

- Xem ra ngươi là đang ghi hận ta không đẩy chính mình vào đó, mà là đẩy ngươi vào đó để thay Lý Cương chắn một đao kia, nhưng thế này thật không phải là ta ích kỷ, mà là tin tức ta ở Nhật Bản rất nhanh sẽ tới tay Đại Tống, đến lúc đó dân chúng nhất định sẽ đều nghị luận, mà ngươi chỉ cần sửa cái tên, dân chúng Đại Tống liền sẽ không biết được, cho nên chuyện của ta còn cần xử lý kiểu khác, hơn nữa, thế cục này là ngươi bày ra, cũng không thể để ta tới phụ trách đi.

Điều này Tần Cối đương nhiên biết, chỉ có thể coi như gặp hạn, nếu lại cho y một cơ hội nữa, y nhất định sẽ ngăn cản Lý Kỳ nói ra lời nói này, điều này thật sự là quá kinh khủng, cứ thế cõng trên lưng một tội danh có thể khiến thế nhân thóa mạ, thật sự là quá thảm mà. Điều này làm cho Tần Cối ngay cả tâm tư ở tại chỗ này cũng không có, buồn bực chăp chăp tay: - Ta cáo lui trước.

- Đợi chút.

Triệu Giai đột nhiên lại lần nữa gọi y lại, không đợi Tần Cối mở miệng, liền hướng tới ngoài cửa cất cao giọng nói: - Tất Trạm, ngươi hãy nghe cho kỹ, trẫm hiện tại mọi chuyện đều tốt, các ngươi chớ động thủ với bọn họ, lát nữa Tần Thiếu Tể sẽ ra ngoài, các ngươi đừng thương tổn y, biết không?

Bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm của Tất Trạm: - Ty chức tuân mệnh.

Tần Cối vừa nghe vậy, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu không có những lời này của Triệu Giai, nói không chừng y vừa đi ra ngoài đã bị người ta chém chết, bởi vì bên ngoài nhất định là có mai phục, cái cái chết này rất oan uổng mà. Vội vàng nói: - Đa tạ Hoàng thượng.

Triệu Giai thản nhiên nói: - Trẫm chỉ là thực hiện lời trẫm hứa thôi, ngươi đi ra ngoài đi.

- Tuân mệnh.

Tần Cối lại thi lễ một cái nữa, sau đó đi ra ngoài.

Trong khoang thuyền đột nhiên an tĩnh lại.

Triệu Giai, Lý Kỳ đối diện nửa khắc, đột nhiên hai người khóe miệng đồng thời lộ ra một chút cười xấu xa.

- Đây đã là lần thứ hai.

Triệu Giai mở miệng nói trước.

- A --- vẫn là làm lần đầu tiên tốt hơn, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Lý Kỳ cười khổ lắc đầu.

Triệu Giai cũng vừa cười vừa lắc đầu, chỉ tay về phía chiếc bàn vuông nhỏ bên cạnh, nói: - Ngồi đi.

- Tạ ơn Hoàng thượng.

Hai người đi tới bên bàn thấp, đối mặt mà ngồi.

Triệu Giai từ trong tay áo lấy ra một ám khí lắp ráp đặt lên bàn, ba chi tên ngắn đã vận sức chờ phát động, cánh tay nhẹ nhàng bóp nhẹ chút.

Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng. Ngươi không có khả năng chỉ có chút bảo hộ này mà thi thố chứ.

Triệu Giai nói: - Đương nhiên không phải, trẫm còn mặc một kiện hộ y, hơn nữa ---. Y nói xong tay lại chỉ lên trên.

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy cửa sổ gần trần nhà hình như có bóng người lay động.

- Yên tâm đi, bọn họ đã rời khỏi rồi.

Triệu Giai tự tay châm cho Lý Kỳ một ly trà, lại châm cho chính mình một ly, nâng ly nói: - Tuy nhiên nói gì thì nói, đây tuy rằng không phải là chuyện gì tốt, nhưng vẫn đáng giá chạm một ly.

- Đây tuyệt đối đáng giá.

Hai người chạm chén một cái, rồi đều uống một hơi cạn sạch.

- Ngươi thằng nhãi này nắm chắc đối với tính tình người khác đích thực là rất chuẩn xác.

Triệu Giai từ đáy lòng nói: - Kỳ thật trước khi Tần Cối lấy dao găm ra một khắc. Trẫm trước sau vẫn duy trì thái độ bảo lưu đối với kế hoạch của ngươi, nhưng thật không ngờ, Tần Cối thật đúng là lựa chọn đứng ở bên phía ngươi.

Lý Kỳ cười nói: - Đây kỳ thật cũng không khó lý giải, Tần Cối cả ngày tìm cách tính toán, tính kế kẻ thù, trong đầu y tất cả đều là âm mưu cái này ác độc hơn cái kia, khi y đột nhiên biết được thì ra mình luôn luôn ở trong kế hoạch của người khác, y nhất định sẽ rất cảm sợ hãi, y sẽ lấy suy nghĩ bình thường của y để đi phỏng đoán Hoàng thượng ngươi sẽ làm như thế nào đối với y, cũng chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mà càng cẩn thận thì càng ác độc, như vậy y cũng sẽ nghĩ người khác cũng có suy nghĩ ác độc như thế, như vậy càng nghĩ càng sợ hãi, lúc này ta vứt ra một con đường sống nữa đến. Hơn nữa còn có sức hấp dẫn vô cùng lớn, y còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cho nên y nhất định sẽ lựa chọn đầu nhập vào ta đấy, kỳ thật lợi hại nhất vẫn là Hoàng thượng. Ở bên cạnh Tần Cối an trí nhiều cơ sở ngầm như vậy, không ngờ Tần Cối hoàn toàn không biết gì cả.

Triệu Giai cười khổ nói: - Nhưng trước sau cũng không lừa được ngươi a!

Lý Kỳ nói: - Ta thật là may mắn mới biết được đấy, nếu không, ta cũng không nghĩ đến, bởi vì ta cũng biết người khôn khéo giống như Tần Cối, làm sao có thể sẽ cho phép thân tín bên cạnh mình lại là người của hoàng thượng.

Triệu Giai cười cười, nói: - Ngươi cũng đừng khen trẫm, nếu không phải ngày đó trẫm để Trương Xuân Nhi mời ngươi gặp mặt, hôm nay chỉ sợ ngươi cũng thành công, nếu không phải ngươi lúc ấy đem kế hoạch của chính mình nói cho trẫm, thì trẫm quyết không thể tưởng được ngươi sẽ lợi dụng Tần Cối để trợ giúp ngươi hoàn thành bước cuối cùng này, tuy nhiên ngươi cũng thật sự là gan lớn, dám đem hy vọng ký thác vào trên người địch nhân của ngươi.

Đương nhiên, trẫm cũng biết ngươi bố trí thế cục này đã suốt hơn mười năm, ngươi không ngừng khiến Tần Cối đạt được quyền lực lớn hơn nữa, khiến dã tâm của y không ngừng bành trướng, bởi vì ngươi hiểu rất rõ Tần Cối rồi, khi y lấy được càng nhiều, sẽ càng sợ hãi mất đi, sợ hãi bị người đánh bại, cho nên y sẽ không tiếc bất cứ giá nào củng cố quyền lực của mình, như vậy sẽ làm một vài động tác không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có lẽ Tần Cối nói rất đúng, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, có chút thời điểm khó tránh khỏi sẽ phải làm một vài chuyện không từ thủ đoạn, điều này kỳ thật cũng không khó để nghĩ đến.

Mấu chốt ở chỗ, ngươi đồng thời cũng hiểu rõ trẫm vô cùng, ngươi biết trẫm ghét nhất cái gì, kiêng kị nhất cái gì, cho nên Tần Cối quyền lực càng lớn, động tác nhỏ càng nhiều, liền sẽ chỉ làm trẫm càng thêm không tín nhiệm y, ngươi đã vô hình thêm vào một đạo ẩn hình ngăn cách ở giữa mối quan hệ quân thần chúng ta, đợi đến thời điểm ngươi cần, chỉ cần nói rõ hết thảy với Tần Cối là được rồi, ngươi thật sự là quá giảo hoạt.

- Đó còn không phải là bởi vì Hoàng thượng ngươi quá anh minh sao.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Kỳ thật ta cũng không muốn đánh cuộc như vậy, nhưng nếu ta không làm như vậy, thì ta làm thế nào có thể lừa dối được, nếu ta sớm một chút nói rõ hết thảy với Tần Cối, vậy Hoàng thượng sớm hay muộn cũng sẽ phát giác, cho nên ta mới tính toán ở thời khắc khẩn yếu nhất mới đưa ra quân bài tẩy, như vậy cũng sẽ không cho Hoàng thượng ngươi thời gian phản ứng, tuy nhiên nói gì thì nói, ta vẫn luôn đi quân cờ liều, một hồi chính biến lúc trước kia so lúc này còn nguy hiểm hơn, phải biết rằng lúc ấy bên cạnh ta không hề có một đồng minh nào, toàn bộ đều là địch nhân, trong đó còn bao gồm cha ngươi và cha vợ của ta.

Triệu Giai nói: - Đó là bởi vì thứ đồ vật ngươi muốn có được thật sự là quá nặng, người bình thường căn bản không thể gánh vác nổi, cho nên ngươi rất khó có một phương pháp xử lý vạn toàn, ngươi chỉ có thể bí quá hoá liều.

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Cái này cũng giống như buôn bán, ích lợi vĩnh viễn đồng hành với phiêu lưu, ích lợi càng lớn, phiêu lưu lại càng cao, điều định lý này vĩnh viễn đã thành lập, dù sao trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả, không làm mà hưởng đây chẳng qua là một loại ảo tưởng thôi. Tuy nhiên, bất kể như thế nào, Hoàng thượng ngươi vẫn là người thắng lớn nhất, lần này liền diệt trừ hai người có thể gây nguy cơ đến hoàng quyền, chúc mừng, chúc mừng.

- Trẫm cũng không coi như vậy.

Triệu Giai cười nói: - Kỳ thật ngươi mới là người thắng lớn nhất, cùng một cái kế hoạch, một địch nhân, một đồng minh, nhưng bất kể ngươi lựa chọn ai là địch nhân, ai là đồng minh, ngươi đều có thể thắng, cũng giống như lần trước, ngươi đều làm được đến mức lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, ngươi tuy rằng chưa bao giờ có được quyền lực cao nhất, nhưng ngươi lại có thể lợi dụng quyền lực cao nhất này giúp ngươi đạt tới mục đích. Về phần trẫm ấy à, thật ra là người thua lớn nhất, bởi vì trẫm mất đi phụ tá đắc lực.

Bình luận

Truyện đang đọc