BẮC TỐNG PHONG LƯU

Cách đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn ba mươi dặm, đồng dạng cũng có một đám khách không mời mà đến, đây chính là hai vạn kỵ binh mà Nhạc Phi thống lĩnh.

Bởi vì phía Hoàn Nhan Tông Hàn toàn bộ đều là kỵ binh, nếu ngươi phái bộ binh hoặc là đội xe đến, vậy chờ khi ngươi đuổi đến, e rằng rau cúc vàng cũng đã nở rồi, cho nên Tông Trạch giao kỵ binh tinh nhuệ nhất của Tây quân cho Nhạc Phi, bảo y ngày đêm lên đường cứu viện Tây Hạ, chủ yếu vẫn là nhằm vào Hoàn Nhan Tông Hàn. Tuy Nhạc Phi xuất binh trễ hơn Hoàn Nhan Tông Hàn một chút, nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn còn phải đối phó với phòng tuyến yếu đuối của Tây Hạ, còn Nhạc Phi lại một đường thẳng tiến vào địa khu Hà Sáo, cho nên tính ra hai bên cũng không kém bao nhiêu.

- Báo. Khởi bẩm Điện Soái, quân Kim vẫn không có động tĩnh.

Nhạc Phi gật đầu nói: - Đã biết, lại đi thăm dò.

- Dạ,

Chiết Mỹ Nguyệt bên cạnh Nhạc Phi nói: - Phu quân, đối phương là Hoàn Nhan Tông Hàn, chỉ chút kỹ xảo nhỏ sao có thể che giấu được gã ta. Hơn nữa, phía trước còn có do thám của gã ta đang quan sát chúng ta.

Chiết Mỹ Nguyệt là một nữ tướng, cũng thân kinh bách chiến. Nhạc Phi xuất chinh, dĩ nhiên nàng cũng giống như Lương Hồng Ngọc, phu xướng phụ tùy.

Nhạc Phi tự tin cười nói:

- Huynh chính là muốn để gã ta biết, nếu gã ta dám qua sông, thì huynh dám tiến công gã ta.

Phó Tuyển bên cạnh hăng hái nói: - Điện Soái, đối phương chẳng qua chỉ là hơn một vạn nhân mã, chúng ta có gần hai vạn nhân mã, không cần giở chút kỹ xảo này, cách giải quyết vấn đề nhanh nhất chính là tiến công.

Bọn họ đều vô cùng trẻ tuổi, mới đầu hai mươi, nghé mới sinh không kinh gì hổ, bọn họ rất khao khát đánh bại kẻ địch hùng mạnh trên chiến trường.

Nhạc Phi lắc đầu nói: - Ngươi có điều không biết, người Nữ Chân giỏi tác chiến trên thảo nguyên. Về mặt này, kinh nghiệm của chúng ta không bằng họ, hơn nữa Hoàn Nhan Tông Hàn kia thân kinh bách chiến, là danh nước nước Kim, không thể khinh địch. Một khi chúng ta thua, vậy thì Tây Hạ phải đối diện với nguy cơ diệt quốc. Mục đích chuyến này của chúng ta là cứu viện Tây Hạ, chứ không phải đến tiêu diệt quân Kim.

Vương Quý nói: - Nhưng có khác biệt sao?

Nhạc Phi nói: - Khác nhau ở chỗ, nếu chủ động tiến công, chúng ta chỉ có năm phần thắng, nếu cứ tiêu hao như vậy, chúng ta có mười phần chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ Đại Nguyên Soái giao cho chúng ta. Ôi, thật ra ta cũng muốn phân cao thấp với quân Kim, nhưng ta là Thống Soái, Đại Nguyên Soái ủy thác trọng trách cho ta, ta không thể không lấy đại cục làm trọng.

Đám người Vương Quý không nhiều lời nữa, bởi vì bọn họ đều là huynh đệ thời ấu niên của Nhạc Phi, trong lòng đối với Nhạc Phi vô cùng khâm phục và tôn kính. Nếu không có Nhạc Phi, bọn họ làm gì có cơ hội đứng ở đây.

- Khởi bẩm Đô Thống, đối phương vẫn không có động tĩnh.

Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong, mỉm cười một tiếng, nói: - Quả thế.

Cốt Sa Hổ nói:

- Vậy Đô Thống, chúng ta làm gì bây giờ?

Hoàn Nhan Tông Hàn trầm ngâm một lát, nói: - Không thể không nói, Nhạc Phi thật sự có chút bản lĩnh, không tốn một binh một tốt thì có thể kiềm chế quân ta ngắm cảnh với họ ở đây. Có bọn họ làm rối ở đây, muốn chủ động tiến công thành Ngột Thứ Hải, nguy hiểm quá lớn. Nếu Nam triều đã tuyên chiến với chúng ta, bọn họ tấn công Vân Châu của ta, chúng ta sao không tiến công Thái Nguyên của họ. Ồ, trước tiên phái mấy người đuổi mấy con mèo nhỏ chó nhỏ đó đi đi.

- Tuân mệnh.

Trong trận quân Kim lập tức lao ra hơn hai mươi kỵ binh.

Do thám của quân Tống thấy người Kim đến thì quay đầu ngựa chạy, nhưng bọn họ cũng không chạy về, mà là chạy về phía tây bắc đi vòng theo đường cong, hiển nhiên là bọn họ vẫn không chịu bỏ qua chuyện giám sát Hoàn Nhan Tông Hàn.

Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không quan tâm, mặt đầy tự tin, lập tức dẫn theo đại quân phóng ngựa chạy phía đông nam.

- BáoKhởi bẩm Điện Soái, quân Kim đi về phía chúng ta.

Nhạc Phi cười, nói:

- Xem ra bọn họ vẫn là không nén giận được, vậy không còn gì tốt hơn rồi, chúng ta so xem ai chạy nhanh hơn đi.

Nói rồi, y không chút do dự dẫn đại quân lui về phía nam.

Vừa lui thì lui hơn ba mươi dặm.

Do thám lại quay về, ngữ khí vội vàng nói: - Khởi bẩm Điện Soái, quân Kim đột nhiên chuyển hướng đi về phía Thái Nguyên.

Vương Quý vội vàng nói: - Chẳng lẽ bọn họ muốn đánh chiếm Thái Nguyên?

Phó Tuyển cũng đầy vẻ lo lắng nói: - Điện Soái, bây giờ binh lực phòng thủ Thái Nguyên có thể không đủ, chúng ta có cần về cứu không?

Nhạc Phi nhíu mày, nói: - Nếu chúng ta gấp gáp về cứu, vậy chẳng phải nói nói cho Hoàn Nhan Tông Hàn biết, phòng thủ Thái Nguyên trống trải, hơn nữa, như vậy sẽ khiến chúng ta mất đi chủ động, tùy tiện truy kích, nếu chẳng may quân địch phục kích chúng ta giữa đường thì nguy hiểm rồi.

Vương Quý nói: - Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mặc cho bọn chúng nam hạ tiến công Thái Nguyên của chúng ta sao?

Nhạc Phi lắc đầu nói: - Binh pháp có nói, binh giả, quỷ đạo dã, càng như thế chúng ta càng phải bình tĩnh. Nếu chúng ta nóng lòng đuổi theo, vậy chẳng phải là không đánh tự khai, chúng ta sao không đổi đường khác mà đi, tiếp tục đi về phía bắc, vờ như tiến công Vân Châu từ địa khu Hà Sáo. Hừ, Vân Châu chính là đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Hàn, ta nghĩ Hoàn Nhan Tông Hàn tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu. Cho dù bọn họ đánh hạ Thái Nguyên, mà chúng ta đánh hạ Vân Châu, chúng ta có thể nối dài phòng tuyến Yến Vân, còn một vạn binh mã của ông ta ở Thái Nguyên cũng không tạo nên sóng gió gì.

Nói rồi y liền dẫn đại quân tiếp tục đi về phía bắc, có điều tốc độ cũng không phải nhanh lắm, rõ ràng là y vẫn muốn tiến thêm một bước biết được hướng đi của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Cho đến lúc chạng vạng tối, do thám tiền phương mới chậm rãi đến: - Khởi bẩm Điện Soái, từ sau khi quân Kim nam hạ, người của chúng ta vẫn bị đối phương xua đuổi. Một canh giờ trước, quân Kim không biết đi đâu, có điều chúng ta đã phong tỏa phạm vi năm mươi dặm phía nam. Nếu quân Kim quay lại, chúng ta chắc chắn có thể biết.

Quân Kim đột nhiên mất tích, trên thảo nguyên mênh mông này, tướng sĩ quân Tống rõ ràng có chút bối rối.

Nhạc Phi cũng không biết Hoàn Nhan Tông Hàn đang có chủ ý gì, nhưng y biết, càng như thế thì phải càng vững càng, cười nhẹ nhàng bâng quơ nói: - Nếu Hoàn Nhan Tông Vọng muốn chơi trò trốn tìm với chúng ta, Nhạc Phi ta phụng bồi đến cùng, lập tức sai người do thám khắp nơi, một khi phát hiện do thám của quân Kim, lập tức đuổi cho ta.

Nói rồi y nói với các tướng sĩ: - Các huynh đệ, từ xưa đến nay, người chưa chinh phục thảo nguyên thì không dám xưng hùng. Nếu chúng ta đã ra rồi, sao có thể tay không mà về, các ngươi có chịu cùng ta xông ta ngoài không?

- Hú!

Các tướng sĩ giơ cao binh khí, dùng tiếng rống to hưng phấn mà trả lời vấn đề của Nhạc Phi.

Chiết Mỹ Nguyệt nghe thấy phu quân nói chuyện hùng hồn như thế, trong lòng lo lắng nói: - Phu quân, huynh muốn đi đâu?

Đối diện với câu hỏi của thê tử, Nhạc Phi gãi đầu, ngây ngô nói: - Trước tiên đến thành Ngột Thứ Hải xem thử, đến cũng đến rồi, dù sao cũng phải chào hỏi với chủ nhà, để tránh đối phương nói chúng ta không hiểu lễ nghĩa.

Chiết Mỹ Nguyệt nói: - Vậy có cần phái người đi báo với Đại Nguyên Soái không?

Nhạc Phi gật đầu nói: - Nên phái người đi, có điều huynh phỏng chừng Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn lựa chọn về cứu, phải để nhị thúc phụ chuẩn bị xong trước mới được.

Trong khu rừng núi ở dải đất gần Hoàng Hà.

Đội quân này chính là đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn mất tích.

- Hoá ra Đô Thống không phải muốn đánh chiếm Thái Nguyên, mà là dụ địch truy kích.

Vẻ mặt cốt Sa hổ kinh ngạc nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười nói: - Từ đây đi Thái Nguyên, khoảng cách quá xa, hơn nữa một dải Hoành Sơn nằm trong khống chế của Nam triều, thật ra mặc kệ là đi đâu, nếu có một đội quân địch di chuyển bên cạnh thì chúng ta sẽ trở nên trói buộc tay chân, rất khó thành công, do vậy, cho dù chúng ta muốn làm gì, trước tiên phải nghĩ cách tiêu diệt đội quân này. Nếu là thế, chúng ta có thể cứu Vân Châu, cũng có thể tiến công người Đảng Hạng.

Trong khi nói, một đội do thám đi về phía này.

- Thế nào? Bọn họ có đuổi theo không?

Không đợi do thám xuống ngựa, Hoàn Nhan Tông Hàn vẻ mặt gấp gáp hỏi bọn họ.

Do thám kia lắc đầu nói: - Quân đội Nam triều hoàn toàn không đuổi theo phía này, mà là đi về phương bắc.

Cốt Sa Hổ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ bọn họ đang tiến công Vân Châu?

Hoàn Nhan Tông Hàn sửng sốt, lắc đầu nói: - Bọn họ không biết tung tích của chúng ta, tuyệt đối không dám tùy tiện tiến công Vân Châu. Bọn họ vừa đi, lỡ như chúng ta lại giết về, Tây Hạ tất vong, dùng một Vân Châu đổi lấy một Tây Hạ, chúng ta tuyệt đối không thiệt. Nói rồi, gã ta lại hỏi do thám kia: - Vây bọn họ đi phía tây bắc, hay là đi phía đông bắc.

Tây bắc chính là thành Ngột Thứ Hải, còn đông bắc là Vân Châu.

Do thám kia lắc đầu nói: - Tạm thời còn chưa xác định, bọn họ cũng phái không ít người đến xua đuổi chúng ta, sau khi đêm đến thì không biết đi đâu, có điều trước đó thì họ đi thẳng hướng bắc.

Hoàn Nhan Tông Hàn nghe được sửng sốt, đột nhiên cười nói: - Lâu rồi không đụng phải đối thủ thú vị như vậy, ha ha, trận đại chiến này thật là ngày càng khiến người ta mong chờ mà.

Một viên đại tướng hỏi: - Đô Thống, một khi đã vậy, sao chúng ta không tương kế tựu kế, nhân cơ hội đánh chiếm Thái Nguyên?

Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói: - Quân Tống biết rõ chúng ta tiến quân phía Thái Nguyên, lại chẳng hề quan tâm, tin rằng Thái Nguyên có trọng binh canh gác. Nếu chúng ta đi, e rằng cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Cốt Sa Hổ nói: - Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Về Vân Châu cứu viện. Một trận hay như thế mà bị đám con lợn đó đánh thành như vậy, nếu ta không đi, bọn họ làm sao chống được đến khi viện quân đến. Nếu Vân Châu mất, Nam triều liền hoàn toàn nắm Trường Thành trong tay, cho dù viện quân chúng ta đến, e rằng cũng không vào được Yến Vân, vậy thì chúng ta thật sự có thể bị kẻ thù đóng cửa đánh chó rồi. Hơn nữa, lỡ như chúng ta không đánh chiếm Tây Hạ, vậy thì chúng ta mất đi quyền chủ động, mục đích lần này của Nam triều là xông về phía Yến Vân, sao ta có thể để bọn họ thực hiện được. Đám tiểu nhi Nam triều, nếu bất cứ ai trong ta, Tông Vọng, Hi Doãn còn đây, các ngươi có thể đắc ý như thế sao.

- Nhưng Đô Thống, Tây Hạ làm sao bây giờ?

Hoàn Nhan Tông Hàn thở dài, nói: - Bây giờ chúng ta đối diện tác chiến hai đầu, chúng ta rất khó trợ giúp họ, có điều ta tin rằng núi Hạ Lan có vững chắc hơn nữa cũng không ngăn được gót chân tiến quân của Tông Vọng.

Cốt Sa Hổ nói: - Đô Thống, sao chúng ta không đi phía Sóc Châu, thừa cơ chiếm hậu phương của kẻ địch.

Hoàn Nhan Tông Hàn phong khinh vân đạm nói: - Hiện giờ Vân Châu tràn đầy nguy cơ, chúng ta không còn thời gian chần chừ, phải nhanh chóng về cứu, nếu đi về phía Sóc Châu, khoảng cách quá xa, hơn nữa trên đường chắc chắc bị quân địch ngăn trở. Vẫn nên đi dọc theo địa khu Hà Sáo thôi, thuận tiện thăm dò tung tích của đội quân Tống kia.

Địa bàn của mình lần này có mấy vạn khách không mời mà đến, người Đảng Hạng thân là chủ nhân dĩ nhiên là nắm chuyện này rõ như lòng bàn tay. Nhưng người Đảng Hạng đáng thương thật sự không có năng lực rút binh ra đối phó bất cứ bên nào nữa. Đương nhiên, bọn họ cũng biết quân Tống đang trợ giúp bọn họ, cho nên bọn họ vô cùng hi vọng quân Tống có thể đánh bại quân Kim, nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, hai đại quân này lại qua lại theo thế răng lược cực kỳ quỷ dị trên thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư xinh đẹp này, hai bên đều chưa bắn ra mũi tên nào.

Tuy nhiên, việc này đối với người Đảng Hạng mà nói, đã là kết cuộc vô cùng tốt, dù sao thì cũng không ai thích người ngoài đánh nhau ở nhà mình, đánh đến cuối cùng thì người bị thương vĩnh viễn là chủ nhân.

Từ nay về sau, còn ai dám nói địa khu Hà Sáo là nơi binh gia tất tranh. Nhạc Phi, Hoàn Nhan Tông Hàn đã dùng hành động để nói cho người đời biết, một núi hai hổ, phương pháp sáng suốt nhất chính là đều rời khỏi ngọn núi đó, như vậy thì tất cả đều vui vẻ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc