BẮC TỐNG PHONG LƯU

“Chuyện hợp tan cũng là lẽ thường tình

Không có gì là trường tồn bất tận.

Nhưng mà, có những lúc ta tình nguyện lựa chọn lưu luyến mãi không rời,

Cho đến khi vạn vật đều hiển hiện.

Có thể ta sẽ cùng bên muội ngắm nhìn sông thủy trường lưu...”

Một ngày này, Lý Kỳ dọc theo đường Biện Hà đi tới Túy Tiên Cư, tiếng ca lượn lờ trên mặt sông đã khiến hắn vui mừng nhướn mày. Những ca khúc này truyền bá còn nhanh hơn hắn tưởng tượng. Có lẽ một phần là do Bắc Tống là triều đại coi trọng văn thơ hơn bất kỳ triều đại nào. Người buôn bán nhỏ cho tới nha hoàn, gia đinh đều thích ca hát. Mà những ca khúc của Lý Kỳ có ngôn từ thông dụng dễ hiểu, lời nhạc lại kỳ lạ, rất dễ thuộc dễ nhớ.

Thanh danh của Hồng nương tử cũng theo đó mà lan xa. Nhưng mọi người mới chỉ nghe thấy danh tiếng, còn chưa được gặp mặt. Khiến cho lòng hiếu kỳ của bọn họ tăng tới cực hạn.

Mọi người bắt đầu nói chuyện về Hồng nương tử. Vô luận là rạp hát, hay là quán ăn, quán trà, người người đều đàm luận vị Hồng nương tử thần bí kia. Nhưng bọn họ chỉ biết một vài thông tin về Hồng nương tử do Lý Kỳ sai người tản mát ra mà thôi. Cái gì Hồng nương tử giỏi ca múa, ngâm thi tác đối, mười tám loại nhạc khí, không có cái nào là không thông. Dung mạo có thể so với Hằng Nga. Lời đồn ngày càng trở nên khoa trương. Dù sao khoác lác không phải giao thuế, cho dù có thì Túy Tiên Cư và Tần phủ đã được đích thân Hoàng thượng miễn thuế vĩnh viễn.

Một làn sóng hâm mộ đã được Lý Kỳ tỉ mỉ bố trí sắp diễn ra.

- Chào Lý sư phó.

- A, chào Vương công tử.

- Lý sư phó, nghe nói Hồng nương tử là bà con xa của Tần phu nhân, không biết tin này có thật hay không?

- Đúng vậy.

- Vậy ngươi có thể giúp đỡ một chút, để cho ta được gặp Hồng nương tử kia không? Hắc hắc, Lý sư phó sẽ không thiếu chỗ tốt.

- Ài, thực sự xin lỗi, về điểm này, tại hạ cũng lực bất tòng tâm. Công tử phải đi cầu phu nhân nhà chúng tôi mới đúng.

- Lý sư phó.

- Ai da, Trương công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

- Ù, Lý sư phó, ngươi đã từng thấy mặt Hồng nương tử chưa?

- Tất nhiên.

- Nàng ấy có đẹp không?

- Ách, thực xin lỗi, tiểu đệ tài học sơ thiển, không nghĩ ra được từ nào để hình dung Hồng nương tử.

- Oa, thế thì chẳng phải đẹp như tiên nữ?

- Ài, công tử đại tài, một câu liền trúng. Nếu người khác lại hỏi tại hạ như vậy, tại hạ sẽ y theo lời của công tử nói. Đa tạ, đa tạ.

Đoạn đường này, Lý Kỳ bị rất nhiều người quen lôi kéo hỏi này hỏi nọ. Chủ đề không thoát ly Hồng nương tử. Đoạn đường vốn chỉ mất một nén hương là tới, đã phải đi mất nửa canh giờ. Hắn nghĩ bụng, không biết tí nữa tới Túy Tiên Cư, liệu bên trong có xuất hiện dàn hợp xướng ‘Sứ Thanh Hoa’ hay không. Nếu có thì cũng quá khoa trương đi. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại cười trộm.

Nhưng lúc hắn đi vào Túy Tiên Cư, tình cảnh bên trong đã khiến hắn mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy các thực khách cũng không ăn cơm hoặc uống rượu, mà đều vây quanh một cái bàn ở giữa. Càng khoa trương hơn, người ở đằng sau bởi vì không thấy, còn giẫm lên ghế để nhìn vào.

Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cổ vũ ầm ĩ.

Chuyện gì vậy?

Lý Kỳ nhướn mày, đi tới quầy hàng. Giờ đây Thất Nương và Ngô Phúc Vinh chính đang ghi sổ sách. Bởi vì Quý Hồng Nô sắp tới Túy Tiên Cư ca hát, cho nên Lý Kỳ triệu hồi toàn bộ tiểu nhị làm việc cho đại lý trở lại. Mà Tiểu Ngọc và Ngô Phúc Vinh chính đang tính toán các khoản thu được từ đại lý.

- Lý đại ca (Lý sư phó).

Lý Kỳ gật đầu:

- Hai người đang làm gì vậy?

- Tính sổ!

Ngô Phúc Vinh đáp.

- Tính sổ?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Hiện tại thực khách không gọi món ăn, hai người còn có tâm tư ở chỗ này tính sổ?

Tiểu Ngọc kinh ngạc nói:

- Lẽ nào cái này không phải do huynh bố trí?

- Ta bố trí?

Lý Kỳ sững sờ:

- Ta an bài như vậy từ khi nào? Mà đúng rồi, bọn họ đang làm gì vậy?

Ngô Phúc Vinh nhíu mày, buồn bực đáp:

- Cậu nhìn đi là biết. Lão hủ còn tưởng rằng là cậu cố ý bố trí như vậy, cho nên mặc kệ bọn họ. Tuy nhiên cho dù không phải, lão hủ cũng không có biện pháp nào.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lý Kỳ mag theo lòng hiếu kỳ đi tới. Bởi vì quá nhiều người, Lý Kỳ chen chúc nửa ngày cũng không chen vào được. Chợt nghe thanh âm ồn ào của Hồng Thiên Cửu:

- Đến lân ta, ù rồi, ha ha, mau đưa tiền, mau đừa tiền.

Nhất thời tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Rồi sau đó là những tiếng trầm trồ khen ngợi.

Má ơi, thì ra Tiểu Cửu cầm bài Tây của mình tới đây đoạt sinh ý.

Lúc này Lý Kỳ đã hiểu ra. Khó trách Ngô đại thúc và Tiểu Ngọc lại tưởng rằng việc này do mình bố trí. Mịa, thực sự không nên dạy bọn họ chơi bài. Nếu trò này thịnh hành, mọi người đều trốn trong nhà chơi bài, còn ai tới nghe Hồng Nô ca hát nữa. Liền hét lên:

- Mọi người nhường đường, mọi người nhường đường.

- Lý đại ca, rốt cuộc huynh đã tới, bọn đệ đợi huynh thật vất vả.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe thấy là giọng nói của Lý Kỳ, vội vàng nhảy lên ghế kêu gào.

Vất vả? Ta thấy người chơi rất vui vẻ đấy chứ.

Lý Kỳ chen mãi mới vào được. Chỉ thấy bốn người Hồng Thiên Cửu, Cao nha nội, Chu Hoa, Sài Thông vây quan mặt bàn. Trên bàn đặt một ít xâu tiền đồng và một thỏi bạc. Khiến cho Lý Kỳ cả kinh suýt nữa cắn vào đầu lưỡi. Chơi lớn như vậy lại không gọi mình, thật là đáng chết mà.

- Lý Kỳ, nghe nói là ngươi nghĩ ra trò bài Tây này?

Cao nha nội vừa thấy Lý Kỳ, liền trầm mặt, không vui nói.

Lý Kỳ gật đầu, nghi ngờ hỏi:

- Nha nội không thích chơi à?

Cao nha nội buồn bực nói:

- Cũng không phải, chỉ là ngươi nên dạy ta trước, sao lại dạy Tiểu Cửu trước.

- Điều này có gì khác nhau?

- Đương nhiên là khác nhau. Ngươi có biết mấy ngày nay ta đã thua trong tay Hồng gia bao nhiêu bạc không?

- Bao nhiêu?

Lý Kỳ đầy bát quái hỏi.

Cao nha nội giơ một ngón tay.

- Mười xâu?

- Là một trăm xâu.

Cao nha nội vô cùng đau đớn nói:

- Tiểu Cửu đáng giận, sớm muộn gì ta phải thắng số bạc đó về.

Một trăm xâu?

Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hồng Thiên Cửu:

- Tiểu Cửu, ngươi thực sự thắng nhiều như vậy?

- Còn ta nữa, ta cũng thua 30 xâu, Sài đại ca thua gần 60 xâu. Còn có Từ Phi, hôm qua thua hết tiền nên hôm nay bị phụ thân của y nhốt trong nhà.

Chu Hoa bàn tử lườm hắn một cái, đáp.

Sài Thông nghiêm mặt đứng lên:

- Ai bảo là ta thua. Ta là không thắng không thua, bàn tử ngươi đừng nói linh tinh.

Tất cả mọi người đều hiểu, y đây là sĩ diện.

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:

- Chư vị ca ca, các vị cũng đừng nói như vậy. Nhớ ngày đó, tiểu đệ, phụ thân tiểu đệ và Thất Công trong vòng hai canh giờ đã thua Lý đại ca hơn một trăm xâu. Vậy mà tiểu đệ có nói gì đâu.

Ngươi thua lão tử hơn một trăm xâu, nhưng lại thắng được mấy trăm xâu. Còn tới nơi này giả trang ủy khuất.

Lý Kỳ lườm cậu ta một cái, tâm niệm vừa động, không có đạo lý a, lão tử phát minh ra trò này, ít nhất cũng phải thu chút phí độc quyền chứ. Cười nói:

- Tiểu Cửu, ngươi thắng nhiều như vậy, cũng nên chia xẻ cho mọi người một ít chứ. Xem như vậy được không, bao mỗi bàn một bầu rượu Thiên Hạ Vô Song, ngươi lai mời mọi người uống một chén. Chư vị thấy thế nào?

Chuyện tốt như vậy, ai có thể phản đối. Mọi người đều kêu lên:

- Đa tạ Hồng Thiên Cửu.

Hồng Thiên Cửu đứng trên ghế, chứng kiến mọi người chắp tay cảm tạ mình, có chút lâng lâng, vung tay lên, nói:

- Mọi người không cần phải khách khí. Một bầu rượu có là gì, mọi người cứ việc uống là được.

Tiểu Ngọc đứng ở quầy, nhìn một màn này, che miệng cười khúc khích, nhỏ giọng nói:

- Ngô đại thúc, Lý đại ca thật thông minh. Chỉ một câu thôi đã khiến Hồng Thiên Cửu phải chia chén canh.

Ngô Phúc Vinh cười hớn hở:

- Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, chớ để người khác nghe thấy.

Cao nha nội thấy mọi người đều khen ngợi Hồng Thiên Cửu, trong lòng càng buồn bực. Số tiền mà Hồng Thiên Cửu mời bọn họ đều là tiền của y và mấy người kia a.

- Tiểu Cửu, có đánh nữa hay không?

Chu Hoa có chút không vui nói. Danh tiếng bị một mình Hồng Thiên Cửu đoạt hết, y sao có thể cao hứng được.

- Còn đánh cái quái gì nữa, không đánh, không đánh.

Cao nha nội đã không còn hào hứng, phất tay, hướng Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, ta lại hỏi ngươi, rốt cuộc đến khi nào Hồng nương tử mới tới Túy Tiên Cư ca hát?

Mọi người vừa nghe tới ba chữ Hồng nương tử, nhất thời dựng lỗ tai lên.

Đại sảnh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn Lý Kỳ.

Thì ra mấy tên này là vì chuyện đó mà tới.

Trong lòng Lý Kỳ âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại đáp:

- Ta làm sao biết.

- Ngươi không biết?

Cao nha nội cả giận:

- Hồng nương tử không phải là người của Tần phủ các ngươi sao? Sao ngươi lại không biết?

Lý Kỳ mỉm cười:

- Nha nội, Hồng nương tử chỉ là bà con xa của Tần phu nhân. Cũng không phải là người của Tần phủ hay là người của Túy Tiên Cư. Tại hạ làm gì có năng lực mời được nàng.

Mọi người vừa nghe, nhất thời lộ vẻ thất vọng.

Cao nha nội sốt ruột nói:

- Vậy…vậy ngươi có thể nghĩ ra biện pháp mời nàng ấy không?

- Tần phu nhân vẫn đang thuyết phục nàng ấy.

Lý Kỳ thở dài:

- Nhưng các ngươi cũng biết, Hồng nương tử là người coi danh lợi như phù vân, xem tiền tài như cặn bã, vô dục vô cầu, chỉ đơn thuần yêu mến âm nhạc. Nên rất khó mời.

Cao nha nội buồn bực hỏi:

- Vậy phải là sao bây giờ? Lý Kỳ, ngươi có điều không biết, mấy ca khúc kia của Hồng nương tử rất hợp khẩu vị của chúng ta. Hiện tại ngày nào ta cũng bảo đám nha hoàn kia thay phiên nhau hát những bài hát của Hồng nương tử cho ta nghe. Nhưng đám người đó hát sao có thể bằng Hồng nương tử được.

Hồng Thiên Cửu cũng gật đầu đồng ý.

- Nỗi niềm của nha nội, tại hạ cũng từng trải qua.

Lý Kỳ lời nói xoay chuyển, lại nói:

- Tuy nhiên các vị đừng quá lo lắng. Hôm qua Tần phu nhân đã nói, hình như Hồng nương tử đã có chút tâm động. Hẳn là mấy ngày nữa sẽ tới Túy Tiên Cư ca hát. Tuy nhiên, nàng ấy cũng không phải tới làm hành thủ, chỉ là hát theo hứng mà thôi. Nàng ấy còn đặc biệt yêu cầu, tiểu điếm không thể thu thêm tiền nghe hát của thực khách. Nàng ấy chỉ muốn mọi người chia sẻ niềm vui vẻ với nàng ấy. Qua đây, ta cũng hướng mọi người cam đoan, mặc dù sau này Hồng nương tử có tới Túy Tiên Cư hát, Túy Tiên Cư chúng ta sẽ không thu thêm một đồng từ các vị. Không chỉ như thế, chúng ta còn có thêm rất nhiều ưu đãi cho các vị.

Mọi người ở đây nghe thấy mấy ngày nữa Hồng nương tử sẽ tới Túy Tiên Cư hát, đều hưng phấn không thôi. Lai nghe Hồng nương tử cao quý thoát tục như vậy, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Những ca kỹ đi hát đơn giản là vì tiền. Phong Nghi Nô càng là một khúc thiên kim. Nhưng Hồng nương tử lại đi theo một con đường riêng, khiến cho mọi người rất bội phục.

Sài Thông lắc đầu thở dài:

- Vị Hồng nương tử kia đúng là một kỳ nữ. Lý Kỳ, nếu Hồng nương tử tới Túy Tiên Cư của ngươi hát, ngươi nhất định phải sai người gọi ta đấy.

Cao nha nội hừ một tiếng, nói:

- Sài Thông, sao ngươi lại không có thành ý như vậy. Không phải mấy ngày sao, vậy mà ngươi còn muốn phái người tới mời. Chúng ta phải ở đây chờ mới đúng.

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:

- Không sai, không sai. Trong lúc chờ đợi chúng ta có thể chơi bài.

Tiểu tử này có vẻ như sắp biến thành con bạc rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Xin mọi người yên tâm, nếu Hồng nương tử xác định được ngày, thì chúng tôi sẽ dán biển ở bên ngòa.

Dừng một chút, lại nói:

- Tốt rồi, nếu mọi người không còn chuyện gì khác, thì tại hạ tới phòng bếp làm việc đây.

- Ngươi đi đi, chúng ta tiếp tục chơi bài. Đáng giận mà, ta không tin không thắng được Tiểu Cửu ngươi.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lý Kỳ vừa nghe, vội vàng xoay người lại, cười hắc hắc:

- Thực ra trong phòng bếp cũng không có gì phải làm. Không bằng tại hạ ở đây chơi cùng các vị.

Bình luận

Truyện đang đọc