CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Sao cô lại có cảm giác Cố Khiết Thần đang trêu đùa mình nhỉ?
Nếu cô viết vào bài báo đúng như những gì anh nói, thì sẽ có bao nhiêu cô gái ghi thù với vị hôn thê là cô đây?
Nhưng Cố Khiết Thần biết năm đó cô đã lặng lẽ bóp nát đám hoa đào đó của anh sao? Vậy mà cô vẫn luôn nghĩ là mình đã làm rất kín kẽ…
Cô bĩu môi, cuối cùng vẫn không kìm nén được sự tò mò, hỏi: “Sao nào? Bây giờ anh tính nợ cũ với em đấy à? Không vui khi năm đó em đã ngăn cản mấy cô gái kia tiếp cận anh? Khiến anh bỏ lỡ nhiều người đẹp như vậy?”.

Cố Khiết Thần nhếch môi, cười như không cười, hỏi vặn lại: “Đây cũng là câu hỏi phỏng vấn sao?”.

“Không”, Hứa Tịnh Nhi ngồi thẳng lưng, khiến bản thân nhìn có vẻ khí thế hơn chút: “Đây là câu hỏi riêng của em”.

Cố Khiết Thần cụp mắt, giọng nói hạ thấp xuống, chậm rãi nói từng từ: “Anh rất vui”.

Hứa Tịnh Nhi hơi sững người.

Sau đó, anh ngẩng mặt lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, trong giọng nói trầm khàn dường như mang theo cảm xúc không rõ ràng: “Anh cho phép vị hôn thê của anh sử dụng quyền lợi vốn có của cô ấy, anh cũng kiên quyết bảo vệ quyền lợi của cô ấy”.

“…”
Tại sao không phải là những lời đường mật ngọt ngào, mà vẫn khiến người nghe kích động như vậy chứ?

Vốn dĩ Hứa Tịnh Nhi đang có chút buồn bã, lúc này lại bị những lời nói của anh chọc cho tim đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Hứa Tịnh Nhi thầm hít vào, bình tĩnh bình tĩnh, cô là người phụ nữ đã từng trải! Khóe môi hãy kìm chế cho ta, không được cười!
Cô chìa tay về phía tủ đầu giường, muốn lấy cốc nước để uống, tiện thể khiến bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng cô chỉ mới chìa tay ra, Cố Khiết Thần đã cầm lấy cốc nước theo thói quen, hơi nghiêng người kề vào miệng cô.

Hứa Tịnh Nhi chỉ đành vịn tay anh uống một ngụm, ngón tay của Cố Khiết Thần thuận thế vuốt ve môi cô, lau giọt nước còn dính trên đó.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy tim mình đập còn nhanh hơn, suýt nữa thì bị ngụm nước kia làm cho bị sặc.

Thế! Này! Thì! Ai! Mà! Chịu! Được!
Hứa Tịnh Nhi hít sâu hai hơi, nhắc nhở bản thân là đang làm việc, phải nghiêm túc! Phải tập trung!
“Được, câu tiếp theo”.

Hứa Tịnh Nhi đảo đôi mắt đen láy, hỏi: “Anh Cố vẫn luôn là người tình trong mộng của tất cả các cô gái, không biết anh Cố có hình mẫu lý tưởng không?”.

Cố Khiết Thần vẫn trả lời rất nhanh gọn: “Không”.


“…”
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy, nói chuyện với anh về vấn đề tình cảm, thì anh chính là người kết thúc cuộc nói chuyện.

Thế này bảo cô phải nói tiếp kiểu gì đây?
Những câu hỏi tình cảm tiêu chuẩn thường thấy này, anh cứ tùy tiện nói là xinh đẹp hào phóng, hiền lành biết quan tâm gì đó là được.

Như vậy cô mới có tư liệu để viết chứ.

Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, oán trách: “Anh Cố, anh trả lời như vậy thì tôi rất khó để tiếp tục”.

“Hơn nữa, làm gì có chuyện không có hình mẫu lý tưởng chứ? Anh cũng đâu phải là… không thích phụ nữ, cũng phải có hình mẫu hợp gu anh chứ? Xinh đẹp? Dịu dàng? Yếu đuối? Đáng thương?”.

Nói một hồi, cô bỗng nhớ đến Tô Tử Thiến.

Chuyên sủng ba năm cơ mà.

Kiểu Cố Khiết Thần thích chính là người như Tô Tử Thiến chứ gì! Hừ, lại còn giả vờ không có hình mẫu lý tưởng!
Cố Khiết Thần trầm ngâm một lúc, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Nếu như bắt buộc phải có đáp án, thì hình mẫu lý tưởng của tôi chính là…”
Trái tim Hứa Tịnh Nhi bỗng lỡ mất nửa nhịp, ngay cả hơi thở cũng bất giác ngừng lại, chờ đợi những lời anh sắp nói.




Bình luận

Truyện đang đọc