CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 455

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tràn đầy niệm vui của anh. Anh ít khi cười, phần lớn luôn thể hiện một khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng. Nên lúc này trông anh thật đẹp.

Những lời nói đến bên miệng bỗng chốc chẳng thể bật ra thành tiếng. Đồng thời, cái tên Vân Nhu lúc này đối với cô trở nên không còn tí trọng lượng nào nữa rồi.

Khiết Thần trước đó đưa cô đi gặp bố mẹ, sau đó lại muốn công khai mối quan hệ của hai người. Anh làm tất cả đủ để chứng minh anh thật sự muốn sống với cô, muốn cùng cô đi tới già. Và nói cách khác, trong kế hoạch tương lai của anh chỉ có cô, không hề có Vân Nhu.

Nếu đã như vậy thì sao phải dằn vặt nữa. Chuyện đã qua thì cho qua đi.

Hơn nữa, nhỡ đâu nếu hỏi ra những chuyện ngọt ngào liên quan tới anh và Vân Nhu khiến cô ghen thì sao? Chi bằng chuyện này bỏ qua, kết thúc thôi.

Trước đây cô cũng nói rồi, chỉ cần Khiết Thần không có bất kỳ tình cảm gì với Vân Nhu thì cô sẽ không so đo nữa.

Hứa Tịnh Nhi mím môi, trợn tròn mắt nhìn Khiết Thần và chậm rãi gật đầu: “Dạ”.

Dứt lời, cô cảm nhận được Khiết Thần ôm cô càng chặt hơn. Cô mỉm cười, cũng đưa tay lên ôm lấy eo anh.

Bên ngoài nhà, tình cảm dạt dào, còn bên trong nhà thì ông cụ Cố cũng đang hừng hực đi gọi điện thoại.

Đầu tiên là thông báo cho toàn bộ những người trong nhà họ Cố, yêu cầu ngày hôm đó bắt buộc phải có mặt để cổ vũ cho Hứa Tịnh Nhi. Rồi ông thông báo cho đám bạn bè già củaminhf, ai mà cười ông trước đây thì ông càng phải nói cho mà biết. Sau đó là tới lượt những sếp lớn, đối tác lớn, những gia tộc hai bên từng qua lại…

Lúc này, Vân Nhu đang ở trong viện dưỡng lão. Cô ta đang đánh đàn cho những ông cụ, bà cụ nghe. Khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười dịu dàng luôn hiện lên. Cô ta còn vừa trò chuyện, vừa dạy những người này hát nữa.

Bên cạnh có một nhà báo, đang cầm máy ảnh chụp liên tục những tấm hình ảnh đẹp về cô ta.

Đội ngũ của Vân Nhu cũng tiến hành phát trực tiếp. Người MC không ngừng khen ngợi sự tốt bụng của Vân Nhu. Rằng dù giờ cô ta đã vô cùng nổi tiếng, trở thành nữ thần trong mắt mọi người thì vẫn đồng ý hạ thấp bản thân, trở thành một người bình thường lương thiện.

Hành động này nhận được không ít lời khen ngợi tán thưởng.

Sau khi kết thúc, Vân Nhu mỉm cười với nhà báo rồi bảo trợ lý ăn cơm cùng nhà báo đó. Sau đó cô ta mới trở về xe của mình.

Một người trợ lý khác mở chai nước, cung kính đưa cho cô ta. Đợi cô ta uống xong, người này đưa điện thoại tới: “Chị Nhu, điện thoại của chị đổ chuông lâu lắm rồi. Chị xem ạ”.

Vân Nhu trò chuyện với những người giả cả một buổi chiều thì giờ mệt tới mức uể oải ngả người ra ghế. Cô ta nhắm mắt lại dưỡng thần, căn bản không có tâm trạng xem điện thoại.

Cô ta mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Điện thoại của ai?”

Người trợ lý vội vàng giúp cô ta kiểm tra: “Là của Vinh Phương Hoa”.

Nghe thấy ba từ này, Vân Nhu khẽ mở mắt: “Đưa điện thoại cho tôi”.

Người trợ lý đặt điện thoại vào tay cô ta. Vân Nhu nhìn màn hình. Có tất cả mười lăm cuộc gọi nhỡ. Cô ta mơ hồ cảm nhận được điều gì đó bèn chau mày và gọi lại.

Vừa kết nối, có vẻ như Vinh Phương Hoa cũng không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói đầy vẻ chế nhạo: “Vất vả cho cháu phải ở cùng đám người già đó đồi. Cháu có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cháu nói là muốn giành được vị trí nữ chủ của nhà họ Cố, kết quả lại đi làm những việc chẳng ra sao cả. Vân Nhu, nếu cháu không muốn và cũng không có bản lĩnh thì đừng nói hay như thế chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc