Chương 476
Ngày hôm sau.
Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Trợ lý Lâm gõ cửa, sau khi được cho phép thì đi vào phòng, đứng trước bàn làm việc, sau đó đặt mười mấy bài báo lên bàn, để Cố Khiết Thần xem qua.
Sau lời cảnh cáo ngày hôm qua, trang nhất các báo hôm nay đều lên bài theo lời anh nói, không ai dám đối đầu với Tập đoàn Cố Thị.
Cố Khiết Thần uể oải liếc qua, bình thản gật đầu.
Lúc này, trợ lý Lâm mới nói tiếp: “Bản hợp đồng một tỷ mà tài khoản đó lan truyền trên mạng xã hội đã được gỡ bỏ. Anh ta khai nhận, có người cho anh ta một số tiền để anh ta đăng lên, còn những cái khác anh ta không biết gì cả”.
“Hôm qua, sở dĩ phóng viên có thể xông vào nhà là vì một người giúp việc cố ý để cửa mở. Người giúp việc đó cũng khai nhận có người cho ông ta một số tiền để ông ta làm vậy”.
“Tôi cứ nghĩ những chuyện này liên quan đến Vân Nhu, nhưng bọn họ đều khai là bác cả Vinh Phương Hoa của anh. Xem ra Vân Nhu cũng chỉ là bị lợi dụng mới đến náo loạn bữa tiệc”.
Cố Khiết Thần nhếch khóe môi, vẫn không nói gì.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh nhìn qua rồi bắt máy.
“Khiết Thần, em đây, em bị bệnh rồi, giờ đang ở bệnh viện, anh có thể đến thăm em không?”.
Cố Khiết Thần trả lời: “Được”.
Sau khi cúp máy, Cố Khiết Thần đứng dậy, mặc áo vest khoác ngoài, cầm chìa khóa xe và điện thoại lên.
Trợ lý Lâm đầy vẻ nghi hoặc, hỏi: “Cố tổng, anh định ra ngoài sao?”.
“Ừ”.
Cố Khiết Thần quay đầu nhìn trợ lý Lâm, bỗng ném chìa khóa xe cho anh ta.
Trợ lý Lâm nhận lấy chìa khóa, sau đó lại nghe giọng nói nhàn nhạt của Cố Khiết Thần vang lên: “Anh lái xe”.
…
Ở bệnh viện, trong phòng bệnh.
Vân Nhu ngồi dựa vào giường bệnh, ngẩng mặt lên, để trợ lý của cô ta trang điểm lại cho mình. Trợ lý đánh thêm phấn lên mặt cô ta, để gương mặt cô ta trông có vẻ trắng bệch không còn sắc máu.
Vân Nhu cầm gương lên soi, nhìn gương mặt trông có vẻ bệnh của mình, lúc này mới nói: “Được rồi”.
Trợ lý vội vàng cất vật dụng trang điểm đi, rời khỏi phòng.
Vân Nhu đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện ở cửa, môi cô ta không khỏi cong lên. Cô ta nhìn Cố Khiết Thần sải bước đi vào, khẽ gọi với giọng yếu ớt: “Khiết Thần, anh đến rồi”.
Trên gương mặt điển trai của Cố Khiết Thần không có biểu cảm gì, ánh mắt gần như không có độ ấm nào. Anh đi thẳng đến cuối giường mới nâng mí mắt lên, ánh mắt dừng trên người cô ta.
Vân Nhu vốn nghĩ Cố Khiết Thần đi đến bên giường, cô ta có thể kéo anh ngồi xuống giường. Kết quả, anh lại đi đến cuối giường, cô ta không thể nào ngồi dậy kéo anh, đành phải kìm chế bản thân, tiếp tục yếu ớt dựa vào đầu giường.
Nhưng dù cô ta trông có vẻ ốm yếu, vẻ mặt Cố Khiết Thần cũng không hề thay đổi, thậm chí một câu quan tâm cũng không có. Vân Nhu siết chặt chăn, chỉ đành lên tiếng trước.