CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Cô Lâm sờ khắp người Hứa Tịnh Nhi một lượt, Hứa Tịnh Nhi vốn đã mảnh mai, bây giờ lại càng có cảm giác như chỉ còn da bọc xương.
Nhưng cô ấy còn chưa than thở xong, chỉ chớp mắt, Hứa Tịnh Nhi đã biến mất khỏi vòng tay cô ấy.

Cô Lâm nhìn lại, là cậu chủ nhà mình đang sầm mặt xuống, nắm cổ tay Hứa Tịnh Nhi, kéo cô lại đứng bên cạnh mình.
Ánh mắt cô Lâm bất ngờ chạm phải ánh mắt u ám của cậu chủ, trong đó bắn ra sự cảnh cáo, khiến cô Lâm lập tức sửng sốt.
Không phải chứ? Ham muốn chiếm hữu của cậu chủ đối với cô chủ lớn như vậy sao? Cô ấy mới ôm cô chủ một cái, sờ nắn cô chủ một phen, mà cậu chủ đã ghen rồi? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ trung niên thôi mà…
Hu hu, tủi thân quá!
Nhưng ai bảo cô ấy nhìn cậu chủ lớn lên, coi như con ruột của mình chứ? Cô ấy cũng chỉ có thể chiều theo, nhường nhịn.
Tay chân cô Lâm đặt lại ngay ngắn, rồi mới nói: “Cô chủ, ông chủ đã dặn dò, bảo tôi nhất định phải bồi bổ cẩn thận cho cô.

Vậy nên trong bữa ăn thường ngày, tôi sẽ hay nấu các món bổ dưỡng.


Còn nữa, tôi sẽ tiếp tục hầm tổ yến và a giao hàng ngày cho cô ăn.

Những thứ này bổ dưỡng mà lại không gây gánh nặng cho cơ thể”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn chị Lâm”.

Buổi tối.
Hứa Tịnh Nhi tắm rửa thoải mái xong, lúc ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Cố Khiết Thần cũng đã tắm xong, mặc chiếc áo tắm rộng rãi, tùy ý dùng khăn bông lau mái tóc vẫn hơi ẩm ướt.

Sau đó anh vứt chiếc khăn sang một bên, sải bước về phía giường ngủ.
Lúc ở bệnh viện, Cố Khiết Thần không ngủ cùng giường với cô, chắc là sợ buổi tối ngủ say, không cẩn thận động vào vết thương của cô.

Vậy nên, anh vẫn luôn ngủ ở sô pha trong phòng bệnh.
Còn bây giờ, vết thương của cô đã lành hẳn, anh muốn ngủ cùng giường với cô cũng không có gì để nói.

Hứa Tịnh Nhi ngồi trước bàn trang điểm, lúc chuẩn bị dưỡng da, nhìn qua gương, thấy Cố Khiết Thần không vén chăn lên giường đi ngủ, mà cúi người lấy một chiếc gối trên giường, sau đó xoay người bước tới sô pha.
Đây là… muốn tiếp tục ngủ sô pha sao?
Quả nhiên, sau khi đặt gối lên sô pha, Cố Khiết Thần bước tới tủ quần áo, lấy một chiếc thảm len.
Hứa Tịnh Nhi vô cùng kinh ngạc, không kìm chế được bèn hỏi: “Anh… anh muốn ngủ sô pha sao?”.
Cố Khiết Thần đặt chiếc thảm len lên sô pha, rồi mới quay ra nhìn khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi, nghiêm túc gật đầu, nói: “Hứa Tịnh Nhi, trước khi được em cho phép, anh sẽ không ngủ trên giường, cũng… sẽ không ép buộc em nữa”.
Hứa Tịnh Nhi không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy, sững sờ.
Hóa ra… Cố Khiết Thần quả thực không chỉ nói mồm, anh quả thực đã nhìn thấy sự đau lòng của cô sao?
Một lúc sau, cô mới tỉnh táo lại, vì câu nói này mà trái tim cô như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, gợn lên vô vàn con sóng.
Vốn dĩ cô còn hơi lo lắng, khi chưa chắc chắn về tình cảm Cố Khiết Thần dành cho mình, cô không muốn làm chuyện đó với anh lắm.

Bây giờ, anh đã tâm lý mà loại bỏ sự lo lắng này cho cô.
Nếu không cảm động thì là nói dối.
Nhưng Cố Khiết Thần đã ngủ sô pha hơn nửa tháng, nếu tiếp tục bắt anh ngủ sô pha thì hơi ác.

Nể mặt anh chăm sóc cô tận tâm tận lực thời gian dài như vậy, Hứa Tịnh Nhi nghĩ một lúc, rồi nói.
“Cố Khiết Thần, ngủ sô pha nghỉ ngơi không được tốt, hay là…”


Bình luận

Truyện đang đọc