CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 329

Một lát sau thì Tiêu Thuần tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đã mở mắt, cô ấy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói đầy kích động và mừng rỡ: “Tịnh Nhi, cậu tỉnh rồi à?”.

Giọng nói của cô ấy kéo Hứa Tịnh Nhi trở lại hiện tại, cô nhìn vào đôi mắt của Tiêu Thuần, cố gắng nở một nụ cười nhẹ.

Mắt Tiêu Thuần lập tức đỏ hoe, ra vẻ tức giận quát ầm lên: “Hứa Tịnh Nhi, cậu có biết cậu đã khiến mình sợ chết khiếp không? Cậu đã hôn mê năm ngày rồi! Bác sĩ nói, nếu cậu còn không tỉnh thì có khả năng sẽ ngủ mãi như vậy”.

Năm ngày cơ à…

Hứa Tịnh Nhi có chút ngạc nhiên, dù sao trong giấc mơ của cô, thời gian trôi rất nhanh, vèo cái đã qua, không ngờ… ngoài đời thực lại là thời gian dài như vậy.

Hứa Tịnh Nhi nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Thuần, khàn khàn nhỏ giọng nói: “Mình là… kẻ ngang ngược nhất cả Đế Đô, Diêm Vương cũng không dám nhận mình!”.

Tiêu Thuần vốn sắp rơi nước mắt, bị cô chọc cười, thế là thành vừa cười vừa khóc, nhìn chẳng khác nào con ngốc.

Cô ấy lau nước mắt, tạm thời không nói chuyện nữa, mà chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra cho Hứa Tịnh Nhi.

Sau khi kiểm tra một loạt, thần kinh vẫn luôn căng thẳng mấy ngày nay của bác sĩ cuối cùng cũng được thả lỏng. Nghĩ đến việc mấy ngày nay phải đối mặt với ánh mắt chết chóc của Cố tổng, đúng là cảm giác nhẹ nhõm khi thoát chết.

Ông ấy thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Cô không còn gì đáng ngại nữa, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu ớt, thời gian này phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, cố gắng đừng đi lại”.

Sau đó lại dặn dò cô: “Phải giữ tâm trạng thoải mái, không được để cảm xúc dao động quá nhiều, nếu vết thương có vấn đề gì phải nói ngay, đừng cố chịu đựng”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ”.

Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Tiêu Thuần rót cho Hứa Tịnh Nhi cốc nước ấm, lấy ống hút kề vào miệng cô, để cô uống nước.

Tiêu Thuần nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng: “Tịnh Nhi, cậu là đồ ngốc đấy à? Cứ thế chạy ra đỡ dao, đó là dao đấy! Nếu cậu thực sự không tỉnh lại thì phải làm sao? Cậu định cứ thế bỏ bọn mình sao?”.

Sao cô lại không biết đó là dao chứ? Cô là người quý trọng mạng sống như vậy, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức lao vào mũi dao.

Nhưng… bản năng của cô không cho phép cô do dự!

Cô cũng không biết rằng, tình yêu của cô dành cho Cố Khiết Thần đã sâu sắc đến mức trở thành bản năng…

Hứa Tịnh Nhi, mày thật là vô dụng, lúc nào cũng nói là buông bỏ Cố Khiết Thần, kết quả lại tự vả mặt mình rõ đau!

Hứa Tịnh Nhi thầm sỉ vả bản thân, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc thực sự nơi đáy mắt. Cô không muốn để Tiêu Thuần biết suy nghĩ của mình, thậm chí còn nói vẻ chế giễu: “Ha, mình không vĩ đại đến mức đó đâu, chỉ là không muốn còn trẻ thế này đã thành góa phụ! Mình xông lên là vì tưởng rằng có thể đá bay con dao đó đi, ai ngờ mình đã đánh giá quá cao thân thủ của mình!”.

Tuy nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô biết rõ, lúc đó con dao đã sắp đâm vào người Cố Khiết Thần, làm gì có thời gian cho cô đá đi. Cách duy nhất khiến anh không bị thương chính là chắn phía trước, lãnh trọn cú đâm này.

Bình luận

Truyện đang đọc