CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Hứa Tịnh Nhi không có ý thức nên cắn rất mạnh, mơ hồ có tia máu rỉ ra, khiến bác sĩ và trợ lý đều sợ hãi túa mồ hôi lạnh, muốn tiến lên kéo cô ra.
Cố Khiết Thần chỉ hơi nhíu mày, sắc mặt không thay đổi, trầm giọng phân phó: “Mặc kệ đi, tiêm cho cô ấy!”.
Bác sĩ vội vàng gật đầu, cầm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, dứt khoát đâm đầu kim vào tĩnh mạch của cô.

Cùng lúc đó, Hứa Tịnh Nhi cũng cảm thấy hơi đau, liền cắn Cố Khiết Thần mạnh hơn nữa.
Dường như Cố Khiết Thần không cảm thấy đau, mặt vẫn không đổi sắc.
Trợ lý thấy thế, nhất thời cũng không rõ rốt cuộc tình cảm của Cố Khiết Thần dành cho Hứa Tịnh Nhi là thế nào.

Nói không quan tâm, nhưng bị Hứa Tịnh Nhi cắn như vậy mà anh chẳng mảy may quan tâm, nói quan tâm, lại chẳng thấy anh đau lòng mấy.
Một lát sau, hơi thở của Hứa Tịnh Nhi dần đều lại, cái đầu ngoẹo sang một bên, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Cố Khiết Thần, tiếp tục ngủ say.
Trợ lý nhìn vết thương bị cắn máu me be bét của anh, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, để bác sĩ xử lý cho anh luôn đi”.

Cố Khiết Thần khẽ ngẩng đầu, đặt Hứa Tịnh Nhi trong lòng trở lại giường, đứng dậy, bước đến ngồi xuống sô pha.
Lúc bác sĩ xử lý vết thương cho anh, anh lấy điện thoại, nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi.

Một lát sau, bên kia gửi lại tin nhắn, anh đọc xong, đôi mắt trở nên âm trầm.
Xử lý xong vết thương, Cố Khiết Thần đứng dậy, cất điện thoại vào túi quần, cất bước, đi thẳng về phía cửa.
Trợ lý thấy thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng đuổi theo, hỏi theo vô thức: “Cố tổng, anh… anh cứ thế đi sao? Không ở lại với cô chủ một lát nữa à?”.
Anh ta nghĩ, bất cứ cô gái nào vào lúc yếu đuối bệnh tật như thế này, không mong mỏi có người thân bên cạnh, thì cũng mong có chồng ở bên.
Huống hồ, để cô ấy ngoan ngoãn chịu tiêm, boss còn để cô ấy cắn một miếng to như vậy.

Nếu cô ấy tỉnh lại biết được, có lẽ sẽ cảm động, như vậy chẳng phải tình cảm của hai người sẽ đi lên sao?
Đôi mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ của Cố Khiết Thần liếc trợ lý một cái, anh ta nuốt nước bọt, cúi mặt xuống, run run nói thêm: “Tôi chỉ nghĩ… có người ở bên sẽ… sẽ tốt hơn, chẳng phải cô chủ bị bệnh… bị bệnh nặng như vậy sao? Nhỡ cần gì đó… thì cũng không tiện”.

Cố Khiết Thần yên lặng một lát, đôi mắt lướt qua bả vai trợ lý, nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi đang yên tĩnh ngủ trên giường, cuối cùng cũng hé đôi môi mỏng: “Bây giờ tôi cần đến một nơi, anh tìm một người trông nom cô ấy đi”.
Đi đâu mà quan trọng hơn ở bên vợ chứ?
Tuy trợ lý thầm thắc mắc trong lòng, nhưng không dám để lộ ra ngoài, gật đầu: “Được, tôi lập tức mời hộ lý chuyên nghiệp đến chăm sóc cho cô chủ”.
Rời khỏi bệnh viện, Cố Khiết Thần mở cửa xe ngồi vào ghế lái, sau khi khởi động xe, một tay anh đeo tai nghe bluetooth, gọi một cuộc điện thoại, bên kia vừa nghe máy, anh đã vào thẳng chủ đề: “Ở đâu?”.
Sau khi biết câu trả lời, anh tháo tai nghe bluetooth, giẫm chân ga, chiếc xe lao vút đi.

Ngoài việc đăng tin về tội ác của Bàng Hải, tạp chí Z còn nộp chứng cứ phạm tội của hắn cho cảnh sát.

Phía cảnh sát lập tức lập hồ sơ, xuất phát bắt người.
Sáng sớm, Bàng Hải vẫn đang say sưa giấc nồng trong chăn, đã bị cảnh sát đạp cửa xông vào bắt.

Lúc hắn bị còng tay dẫn ra ngoài cửa, rất nhiều phóng viên giơ micro và máy quay về phía hắn, hắn tức giận bật cười.
Nhưng sau khi vào đồn cảnh sát, không đến một tiếng đồng hồ, hắn lại nghênh ngang ra ngoài dưới sự hộ tống của luật sư.


Bình luận

Truyện đang đọc