Cả đời không qua lại với nhau sao…
Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi có tia sáng dao động, khẽ cười một tiếng.
Nhưng Hứa Triển Vọng lại không hiểu cô cười cái gì, cười câu nói của cậu quá ấu trĩ, hay là cảm thấy cậu chỉ đang nói đùa?
“Chị!”.
Hứa Triển Vọng nắm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, siết chặt trong lòng bàn tay mình, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, nói tiếp: “Em nói thật đấy, chỉ cần chị đồng ý, em có thể làm được”.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu nhìn cậu, chán chường hỏi: “Ồ? Em làm thế nào?”.
“Em…”, mắt Hứa Triển Vọng lóe sáng, do dự nửa giây, cuối cùng vẫn nói ra: “Em không muốn học nữa, em muốn đi làm.
Chị, em không giấu chị, có công ty giải trí để mắt đến em rồi.
Họ muốn ký hợp đồng với em, tiền hợp đồng rất cao, chỉ cần em được ra mắt, em có thể kiếm tiền, em sẽ trả số tiền một tỷ của nhà họ Cố chúng ta!”.
Cậu biết chị mình có tính cách thế nào, chị ấy không thích thiếu nợ người khác.
Cho dù một tỷ kia là sính lễ mà nhà họ Cố đưa cho nhà họ Hứa, nhưng trong mắt cô, đó là món nợ mà cô nợ nhà họ Cố.
Cho nên, trước khi cô trả hết số tiền này, cô sẽ không cho phép mình rời đi trong khi còn nợ tiền nhà họ Cố.
Hứa Tịnh Nhi không bất ngờ lắm, trong mắt dần hiện lên vẻ buồn bã, nhưng giọng nói của cô vẫn bình thản: “Sau đó thì sao?”.
“Sao là sao?”, Hứa Triển Vọng không hiểu ý cô, nhíu mày hỏi.
Hứa Tịnh Nhi hít vào một hơi, trở tay nắm lấy tay Hứa Triển Vọng, nói từ từ từng chữ: “Sau đó em sẽ vì kiếm tiền, không khắc chế được mà ép buộc bản thân.
Em sẽ mất đi tất cả giấc mơ, tất cả hoài bão của mình, trở thành một công cụ chỉ biết kiếm tiền.
Triển Vọng, sống như vậy rất mệt mỏi”.
Cô nhấc tay xoa đầu em trai: “Hơn nữa, chị là chị của em, trời có sập xuống cũng có chị chống đỡ, từ lúc nào đến lượt thằng nhóc em thể hiện mình mạnh mẽ?”.
Cô không thể quyết định mình sinh ra trong gia đình như thế nào, cũng không thể lựa chọn bố mẹ, càng không thể thay đổi sứ mệnh của cô trong gia tộc.
Nhưng một mình cô sống vì cái nhà này là đủ rồi, cô không muốn để em trai cô cũng bị cuốn vào vòng xoáy không nhìn thấy điểm dừng này.
Không phải cô vĩ đại thế nào, mà là cô quan tâm nhiều thế nào, quan tâm người em trai cùng cô lớn lên, được cô dắt tay từng bước trưởng thành.
Hứa Triển Vọng lại không hi vọng như vậy: “Em biết chị nghĩ cho em, nhưng chị thương em thì em cũng thương chị.
Lẽ nào chị muốn em phải giống như bố mẹ, máu lạnh, khoanh tay đứng nhìn chị sống một cuộc sống không tốt, không hạnh phúc?”.
Cậu tức giận quát lên một câu: “Em không làm được!”.
Hứa Triển Vọng hiểu Hứa Tịnh Nhi, sao Hứa Tịnh Nhi lại không hiểu cậu được chứ.
Cậu tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, tính tình lại quật cường, rất dễ kích động đi sai đường.
Vậy nên, dù là… nói dối, cô cũng không tiếc.
“Ai nói với em chị sống không tốt, không hạnh phúc?”.
Hứa Tịnh Nhi giơ tay mình lên, chiếc nhẫn kim cương màu hồng nơi ngón tay áp út tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cô tươi cười nói: “Chị rất hạnh phúc, có thể gả cho Cố Khiết Thần là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời chị”.
Đã từng như vậy.
Hứa Tịnh Nhi âm thầm bổ sung mấy chữ cuối cùng trong lòng.
Tuyên ngôn hạnh phúc của Hứa Tịnh Nhi khiến cho Hứa Triển Vọng rầu rĩ không vui.
Thật ra cậu không tin lời cô nói, nhưng cậu biết chị mình thích Cố Khiết Thần.
Chỉ là ba năm rồi, chị ấy thật sự vẫn còn thích Cố Khiết Thần sao? Nhưng Cố Khiết Thần đã làm vậy với chị…