CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 217

Cố Khiết Thần không khỏi cúi thấp đầu, hôn lên mắt cô. Môi anh cong lên nụ cười cực kỳ nhạt, ghé đên bên tai cô, cất giọng trầm khàn: “Học cho tốt”.

Buổi dạy học này kéo dài hơn nửa đêm, mỗi lần kết thúc, Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp thở lấy hơi đã bị Cố Khiết Thần lấy lý do “không đạt chuẩn” bắt cô làm thêm lần nữa.

À không, là hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cả người mình như mềm nhũn thành nước, ngón tay không động đậy nổi. Thầy giáo quái quỷ gì, nghiêm khắc như vậy, thật sự quá điên rồ!

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, nói: “Học được chưa?”.

Hứa Tịnh Nhi dốc hết chút sức lực cuối cùng, hung hăng phản bác: “Học muốn chết rồi!”.

Cố Khiết Thần dường như bật cười một tiếng: “Xem ra vẫn còn sức lực, vậy thì tiếp tục”.

“…”.

Hứa Tịnh Nhi co được dãn được lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Đừng, tôi sai rồi”. Suýt chút nữa là cô buột miệng gọi “bố” luôn rồi!

Nhưng “thầy Cố” lại không quan tâm đến lời cầu xin của cô, tiếp tục không nể nang gì đè cô xuống.

Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi ngất đi, hoàn toàn không biết mình ngủ lúc nào, dù sao lúc cô tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Cô nằm trên giường, để đầu óc trống rỗng một lúc, sau đó mới chống cơ thể ngồi dậy. Khóe mắt cô liếc thấy một món đồ vứt trong thùng rác bên cạnh tủ đầu giường, trong đầu lại không khỏi hiện lên hình ảnh tối hôm qua, không kìm được tóm lấy chăn cắn cắn.

Cuộc sống không dễ dàng!

Sau khi ngâm mình trong nước nóng, cơ thể mỏi nhừ đỡ hơn một chút, Hứa Tịnh Nhi đi ra khỏi phòng ngủ. Cô vội vàng chạy tới phòng ăn, lao tới trước mặt Cố Khiết Thần đang ăn bữa trưa, giơ hai tay lên, nói thẳng: “Đưa tôi!”.

Hôm nay, cô Lâm nấu món ăn phương Tây. Cố Khiết Thần thong thả ăn xong miếng bò bít tết cuối cùng, cầm lấy khăn ăn ở bên cạnh lên lau miệng một cách tao nhã, sau đó mới nhìn tới cô.

“Thiệp mời không có”.

Không có? Thế thì khác nào tối qua anh ăn bánh không trả tiền?

Hứa Tịnh Nhi lập tức siết chặt tay thành quả đấm, muốn xông lên đánh vào bản mặt thiếu đòn của anh! Cho anh biết hậu quả thê thảm của việc ăn bánh không trả tiền là như thế nào!

“Nhưng mà…”.

Có điều!

Hứa Tịnh Nhi mím môi, trợn mắt nhìn chăm chăm Khiết Thần: “Có điều làm sao?”

Khiết Thần nhìn lướt cơ thể cô, sau đó cười và gõ nhẹ lên bàn: “Tối nay tôi cũng cần một người phụ nữ đi cùng”.

Đi cùng sao?

Hứa Tịnh Nhi giật mình bởi những từ này.

Cô đúng là muốn tới buổi tiệc tất niên. Dù phải đóng giả là nhân viên phục vụ cũng được. Cô chỉ cần có thể vào trong là được. Từ đầu tới cuối, cô không hề nghĩ tới việc sẽ xuất hiện trong thân phận người đi cùng anh. Bởi vì cô biết, Khiết Thần không thiếu phụ nữ.

Vậy mà giờ anh lại nói là anh cần người đi cùng. Người này không phải mặc định sẽ là Tô Tử Thiến sao? Do cô ta không rảnh hay là do…giữa họ xảy ra mâu thuẫn?

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu nhưng Tịnh Nhi lập tức lựa chọn bỏ qua.

Bình luận

Truyện đang đọc