CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Không đợi anh lên tiếng, trợ lý Lâm hỏi với vẻ vô cùng hiểu chuyện: “Cố tổng, xin hỏi anh có gì dặn dò không?”
Khiết Thần nhếch miệng, cất bước đi tới bên cửa sổ.

Anh nhìn ra ngoài cảnh đêm.

Bóng tối bao trùm, nhà nhà đều sáng đèn.

Đôi mắt đen láy của anh đanh lại.

Anh lên tiếng: “Đặt vé chuyến sớm nhất về thủ đô”.
“Hả?”
Trợ lý Lâm gãi đầu, vô thức đáp lại: “Nhưng mà Cố tổng, lịch trình của chúng ta còn hai ngày nữa.

Giờ anh về, công việc sau đó…”
Trợ lý Lâm còn chưa nói xong thì Khiết Thần đã quay người nhìn anh ta.

Anh chỉ hỏi ngược lại: “Mỗi tháng tôi trả anh lương cao như vậy là vì điều gì?”
Câu hỏi tới đột ngột khiến một người đầu óc nhanh nhạy như trợ lý Lâm phải đứng hình.

Sau đó anh ta buột miệng: “Bởi vì tôi đẹp trai sao?”
Khiết Thần nhếch miệng.
Cuối cùng thì trợ lý Lâm cũng cảm nhận được ánh mắt đầy chết chóc của sếp tổng.


Anh ta khẽ run rẩy, đứng thẳng người và hét lớn: “Sếp tổng, công việc còn lại giao cho tôi – một trợ lý đa di năng ạ.

Tôi sẽ không phụ tiền lương mà mỗi tháng anh trả cho tôi.

Anh yên tâm về với thiếu phu nhân đi ạ.

Tôi cực ổn luôn!”
Ánh mắt Khiết Thần không hề thay đổi chút nào.

Anh chỉ thản nhiên gật đầu, thế nhưng trợ lý Lâm vẫn có thể cảm nhận được sự hài lòng thoáng hiện lên trong mắt anh.
Hầy! Anh ta khổ quá mà!
Khiết Thần cất bước, đang định đi thu dọn hanh lý thì bỗng khựng lại, nhìn trợ lý Lâm: “Số điện thoại của anh cũng dùng được lâu ghê rồi đấy nhỉ?”
Trợ lý Lâm không hiểu bèn trả lời đầy ngây thơ: “Mười năm rồi thưa sếp, người ta là người chung tình mà”.
Khiết Thần gật đầu, sau đó nhả ra vài từ: “Cũ vậy rồi, có thể đổi được rồi”.
“…”
Cố tổng, vậy tại sao số điện thoại của anh dùng lâu như vậy mà không đổi luôn đi? Đừng tưởng tôi không biết, từ khi anh tỉnh lại sau vụ tai nạn xe đến nay thì đều chưa từng đổi số lần nào!
Thế nhưng, ai bảo anh là sếp tổng? Ai bảo anh là người phát lương chứ?
Đau lòng bảo bối quá đi!
Trợ lý Lâm khóc dở mếu dở đáp lại: “Tôi biết rồi, Cố tổng!”

Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ sau một đêm ngủ dậy đã nhìn thấy hành lý của Khiết Thần.

Lúc cô xuống giường không hề để ý, suýt nữa thì giẫm phải mà bị ngã.
Sau đó cô nhìn thấy áo vest của Khiết Thần ở trên ghế sô pha, cả cà vạt nữa.


Đúng là anh đã trở về thật rồi.
Thế nhưng…hôm qua anh vẫn còn ở nơi công tác mà.

Sao mà về nhanh vậy?
Cô không nghĩ nhiều, dù sao thì anh về sớm cũng tốt cho cô.

Để có được thư mời ấy mà, Tịnh Nhi, phải liều vào!
Sau khi rửa mặt, Tịnh Nhi ra khỏi phòng ngủ, nhìn một lượt căn phòng.

Cô không thấy Khiết Thần.

Cô Lâm thấy vậy bèn cười nói: “Thiếu phu nhân, cô tìm cậu chủ phải không? Cậu ấy ở trong phòng sách”.
“Ồ, em đâu có tìm anh ấy đâu!”
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt giảo hoạt.
Cô Lâm biết nhưng không vạch trần, chỉ bụm miệng cười và tiếp tục đưa ra thêm thông tin: “Cậu chủ về lúc sáng sớm, sau đó tới phòng sách làm việc rồi.

Không cả nghỉ ngơi luôn”.
“Dạ!”
Hứa Tịnh Nhi đáp lại một tiếng rồi chuồn vào trong bếp.
Cô định đợi Khiết Thần đi ra để cùng ăn sáng với anh, tiện thể hỏi luôn chuyện kia.

Nhưng Khiết Thần chẳng có động tĩnh gì.

Hứa Tịnh Nhi thì đứng ngồi không yên.

Thế là ăn sáng xong cô bèn pha một tách café, mang tới phòng sách và khẽ gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh gì.

Hứa Tịnh Nhi nghĩ có lẽ anh đã ngủ nên vặn tay nắm, sau đó thò đầu vào nhìn.


Bình luận

Truyện đang đọc