CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Tô Tử Thiến khóc không nói nên lời, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm lấy nắm tay che miệng, ra vẻ e hèm hai tiếng, rồi cười nói: “Nói một cách đơn giản thì tất cả những gì cô có được trong ba năm nay đều là nhờ “cô ấy”.

Còn hiện giờ, chính tay cô đã hủy hoại tất cả, tự tạo nghiệt thì không thể sống”.
Anh ta ngừng lại một chút, bỗng nhớ ra gì đó, lại nói thêm: “Về việc “cô ấy” là ai, cho dù cô ngu ngốc đến đâu chắc cũng có thể đoán ra được chứ? Nếu quả thực không đoán ra được, thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trách cô quá ngu xuẩn”.
Nhìn bóng lưng suy sụp bỏ đi của Tô Tử Thiến, trợ lý Lâm cảm thấy vô cùng thoải mái, hừ, ai bảo anh ta không ghi thù chứ?

Sau khi bước vào cánh cửa của A-PUB, Từ Soái không chút ngạc nhiên khi lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở quầy bar.


Bước chân của anh ta khựng lại một chút, quay đầu hỏi Ngô Nhị ở phía sau: “Ngày thứ mấy rồi?”.
Ngô Nhị đầu óc ngu si tứ chi phát triển, xòe ngón tay ra đếm, thành thật trả lời: “Sáu ngày rồi!”.
Từ Soái lập tức cảm thấy hơi đau đầu, tối nào cũng đắm chìm trong men rượu thế này, không muốn sống nữa sao? Anh ta không muốn quán bar của mình xảy ra án mạng tý nào đâu! Anh ta còn muốn làm ăn, còn muốn kiếm tiền!
Từ Soái sải bước đi tới, hỏi nhân viên phục vụ quầy rượu: “Uống bao nhiêu rồi?”.
Nhân viên chỉ chai rượu Whiskey đã sắp cạn.
Đúng là bó tay… Thế nên anh ta mới nói tình cảm đúng là chuyện rách việc phiền phức.

Đời này anh ta việc gì cũng có thể dính đến, riêng tình cảm thì NO!
“Khiết Thần, đừng uống nữa…”
Từ Soái xốc vai Cố Khiết Thần, anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường thấy, nhưng ánh mắt đã trở nên lờ đờ, rõ ràng là đã say.
Ba năm nay, anh rất ít khi uống say, trừ khi bản thân anh muốn say.

Nhưng sáu ngày nay, ngày nào anh cũng say.
Thời gian dường như đang trôi, chớp mắt quay trở lại ba tháng vào ba năm trước, lúc Hứa Tịnh Nhi vừa đi, hồi đó đêm nào anh cũng mua say.
“Đi nào, lên tầng trên nghỉ ngơi!”.
Từ Soái giật lấy cốc rượu trong tay Cố Khiết Thần, ôm lấy cánh tay anh, muốn đỡ anh dậy, nhưng lại bị anh hất tay đẩy ra.

Anh chỉ ngón tay vào mặt bàn, ra hiệu rót rượu cho anh.
Từ Soái thầm niệm mười lần trong đầu “đây là anh em của mình, người anh em con chấy cắn đôi”, thì mới kìm nén được cơn kích động muốn đánh Cố Khiết Thần một trận.

Anh ta lần nữa bước tới bên cạnh anh, ra đại chiêu: “Đi theo tôi là có thể gặp được Hứa Tịnh Nhi”.
Quả nhiên, Cố Khiết Thần ngơ ngác quay lại nhìn anh ta, mất khoảng mấy giây, hai tay anh vịn vào bàn, đứng lên.
Từ Soái thực sự không biết nói gì, anh ta cảm thấy mình chẳng khác nào ông chú xấu xa đang dùng kẹo để dụ dỗ trẻ con…

Đêm hôm khuya khoắt, Hứa Tịnh Nhi đang ngủ lơ mơ, thì nghe thấy ngoài phòng khách vang lên tiếng sột soạt, lập tức giật mình tỉnh ngủ.
Có chuyện gì vậy? Là trộm sao? Hay là cô ngủ sinh ra ảo giác?
Cô nín thở nghe thật kĩ, đúng là có tiếng động thật.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới nghĩ, chắc không phải là Cố Khiết Thần về đấy chứ?
Nếu là Cố Khiết Thần… Cô vốn dĩ muốn ngủ tiếp, coi như không biết, nhưng cô Lâm đã về, nếu đúng là Cố Khiết Thần mà cô bỏ mặc thì cũng không được.

Hứa Tịnh Nhi thở dài, vẫn vén chăn xuống giường, khoác chiếc áo khoác mỏng rồi ra ngoài.
Trong phòng khách tối đen như mực, Hứa Tịnh Nhi đi được mấy bước mới nhìn ra Cố Khiết Thần đang nửa nằm trên sô pha, nhíu chặt mày, không khí nồng nặc mùi rượu.
Hứa Tịnh Nhi đang định cất bước xoay người bỏ đi, khóe mắt liền liếc thấy cửa phòng cô Lâm mở hé, đang âm thầm quan sát.

Cô chỉ đành đi về phía Cố Khiết Thần.
Ánh sáng mờ tối, Hứa Tịnh Nhi không nhìn rõ dưới chân, vấp vào góc bàn, đổ ập vào người Cố Khiết Thần.

Cô còn chưa kịp phản ứng gì, ngay sau đó…


Bình luận

Truyện đang đọc