CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Quan tâm?
Từ Soái oán trách: “Tôi quan tâm làm quái gì, anh ấy bị tình yêu vây khốn trong một vòng tròn không đáp án, người ngoài như tôi quan tâm kiểu gì?”.

“Ơ…”, Ngô Nhị kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sếp, anh đang nói đùa sao? Đó là Cố tổng đấy, người như anh ấy mà cũng phiền não vì chuyện phụ nữ sao?”.

Từ Soái đang bực bội trong lòng, liếc anh ta một cái, không cho phép phủ nhận.

Ngô Nhị xoa cằm suy nghĩ, gật đầu cảm thán: “Cũng đúng, phụ nữ lòng sâu như biển, đàn ông chúng ta sao có thể nhìn thấu chứ? Chẳng phải bị bọn họ cho ăn hành sao?”.

Nhưng Từ Soái không đồng ý, phản bác lại: “Vậy thì anh nhầm rồi! Không nhìn thấu được trái tim phụ nữ là do thịt ở trước ngực bọn họ quá dày”.

Tuy thỉnh thoảng vị sếp này lại thốt ra một câu kinh hãi, nhưng Ngô Nhị vẫn sửng sốt vì câu nói vừa rồi của anh ta.

Thật là…
Ngô Nhị tỏ vẻ sùng bái giơ ngón tay cái với Từ Soái: “Không hổ là sếp, nói câu nào đắt giá câu đó, sâu sắc độc đáo! Thuộc hạ khâm phục!”.

Từ Soái không chút khách sáo chấp nhận lời tâng bốc của anh ta: “Sau này anh phải học tôi nhiều vào! Thông minh lên chút!”.


“Rõ!”.

Từ Soái lại ngoảnh đầu, nhìn Cố Khiết Thần ở trong phòng bao, dặn dò: “Đừng làm phiền anh ấy, tìm ai đó trông chừng là được, say gục rồi thì đưa lên phòng ở trên nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi cho tôi”.

“Vâng!”, Ngô Nhị đáp.


Lúc Hứa Tịnh Nhi trở về chung cư, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, mặt đất trải một lớp mỏng màu trắng, dường như cả thế giới bị màu trắng bao trùm.

Tuy rất mệt mỏi, nhưng cô không buồn ngủ chút nào.

Cô ngồi trên bệ cửa sổ, ôm hai đầu gối, ngây người nhìn ra bên ngoài, cho đến khi đêm đen lùi dần, bình minh kéo đến.

Khoảnh khắc ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống, ánh mắt đờ đẫn của Hứa Tịnh Nhi mới dần lấy lại ý thức.

Trận tuyết đầu mùa đêm khuya khiến cô nhớ lại khởi đầu tươi đẹp nhất giữa cô và Cố Khiết Thần, nhưng nó đã hoàn toàn sụp đổ, cô chỉ còn lại sự kiên trì.

Cô bỗng hiểu ra mình đã thực sự để mất Cố Khiết Thần, để mất Cố Khiết Thần mà cô nghĩ rằng từng yêu cô.


Cố Khiết Thần hiện giờ, bất kể trong lòng anh có ai thì cũng không phải là cô.

Tuy Cố Khiết Thần nói với cô những lời rất khó nghe, nhưng cô lại không thể phủ nhận.

Trên thực tế, đúng là cô đã cầm một tỷ tệ mới cưới anh, cô không thể ngẩng cao đầu, không thể ưỡn ngực đàng hoàng trước mặt anh.

Cô muốn ly hôn, muốn thành toàn cho Cố Khiết Thần, thành toàn cho bản thân, thì phải trả lại một tỷ tệ này.

Đó là một tỷ tệ chứ không phải mười tệ, cô biết chắc chắn mình phải mất rất nhiều thời gian để kiếm được số tiền này, nhưng dù khó đến đâu cô cũng phải làm.

Cô phải trả hết số tiền này, cô phải rời khỏi cuộc hôn nhân này mà không có nợ nần gì.

Cả người Hứa Tịnh Nhi mệt mỏi và nhớp nháp, cô rời khỏi bệ cửa sổ, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn quỵ xuống.

Trong đầu cô không khỏi nhớ lại cảnh Cố Khiết Thần sỉ nhục cô lúc ở trong xe bên bờ biển, cô cắn chặt răng, cố gắng đứng dậy, lê từng bước vào nhà tắm.

Không ai muốn bị người mình yêu đối xử như vậy, dù yêu đến đâu cũng sẽ chạnh lòng…
Cô ngâm mình trong bồn tắm, dùng sức cọ rửa cơ thể, rửa sạch hơi thở Cố Khiết Thần để lại trên người cô rồi mới đứng dậy, thay quần áo.

Tắm xong, cô ôm máy tính xách tay ngồi trên sô pha, mở máy, nhấp vào email, ngón tay gõ lạch cạch trên đó, viết một email mới rồi gửi cho cấp trên của cô.




Bình luận

Truyện đang đọc