CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 234

Ba năm nay, anh rất ít khi uống say, trừ khi bản thân anh muốn say. Nhưng sáu ngày nay, ngày nào anh cũng say.

Thời gian dường như đang trôi, chớp mắt quay trở lại ba tháng vào ba năm trước, lúc Hứa Tịnh Nhi vừa đi, hồi đó đêm nào anh cũng mua say.

“Đi nào, lên tầng trên nghỉ ngơi!”.

Từ Soái giật lấy cốc rượu trong tay Cố Khiết Thần, ôm lấy cánh tay anh, muốn đỡ anh dậy, nhưng lại bị anh hất tay đẩy ra.

Anh chỉ ngón tay vào mặt bàn, ra hiệu rót rượu cho anh.

Từ Soái thầm niệm mười lần trong đầu “đây là anh em của mình, người anh em con chấy cắn đôi”, thì mới kìm nén được cơn kích động muốn đánh Cố Khiết Thần một trận. Anh ta lần nữa bước tới bên cạnh anh, ra đại chiêu: “Đi theo tôi là có thể gặp được Hứa Tịnh Nhi”.

Quả nhiên, Cố Khiết Thần ngơ ngác quay lại nhìn anh ta, mất khoảng mấy giây, hai tay anh vịn vào bàn, đứng lên.

Từ Soái thực sự không biết nói gì, anh ta cảm thấy mình chẳng khác nào ông chú xấu xa đang dùng kẹo để dụ dỗ trẻ con…

Đêm hôm khuya khoắt, Hứa Tịnh Nhi đang ngủ lơ mơ, thì nghe thấy ngoài phòng khách vang lên tiếng sột soạt, lập tức giật mình tỉnh ngủ.

Có chuyện gì vậy? Là trộm sao? Hay là cô ngủ sinh ra ảo giác?

Cô nín thở nghe thật kĩ, đúng là có tiếng động thật.

Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới nghĩ, chắc không phải là Cố Khiết Thần về đấy chứ?

Nếu là Cố Khiết Thần… Cô vốn dĩ muốn ngủ tiếp, coi như không biết, nhưng cô Lâm đã về, nếu đúng là Cố Khiết Thần mà cô bỏ mặc thì cũng không được.

Hứa Tịnh Nhi thở dài, vẫn vén chăn xuống giường, khoác chiếc áo khoác mỏng rồi ra ngoài.

Trong phòng khách tối đen như mực, Hứa Tịnh Nhi đi được mấy bước mới nhìn ra Cố Khiết Thần đang nửa nằm trên sô pha, nhíu chặt mày, không khí nồng nặc mùi rượu.

Hứa Tịnh Nhi đang định cất bước xoay người bỏ đi, khóe mắt liền liếc thấy cửa phòng cô Lâm mở hé, đang âm thầm quan sát. Cô chỉ đành đi về phía Cố Khiết Thần.

Ánh sáng mờ tối, Hứa Tịnh Nhi không nhìn rõ dưới chân, vấp vào góc bàn, đổ ập vào người Cố Khiết Thần. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, ngay sau đó…

Đôi mắt đang nhắm của Cố Khiết Thần bỗng mở ra, không nhìn cô cái nào, dường như theo phản xạ, hai tay túm lấy vai cô rồi đẩy ra, giọng nói rất trầm, cũng rất gay gắt: “Đừng động vào tôi”.

“…”

Hứa Tịnh Nhi đặt mông ngồi xuống tấm thảm mềm mại, tuy không đau lắm, nhưng… cô có ý tốt qua xem anh thế nào, không ngờ lại làm phúc phải tội.

Ai thèm động vào anh chứ? Thật là!

Nhưng cô cũng biết cái tật không cho người khác động vào người của Cố Khiết Thần có lẽ là do bố mẹ anh mất sớm. Thực ra anh rất không có cảm giác an toàn, nên anh chỉ cho những người thân thiết lại gần, đối với những người khác, anh đều trưng ra bản mặt “người lạ chớ gần, đến gần là chết”.

Bình luận

Truyện đang đọc