CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 744

Cô Lâm nói xong mới nhận ra mình lỡ lời. Cô ấy vội vàng xin lỗi: “Cô Hứa, ngại quá, tôi cả đêm không ngủ, mệt quá nên nói linh tinh. Cô đừng để bụng nhé”.

Việc ly hôn vốn không phải lỗi của Hứa Tịnh Nhi. Cô Lâm luôn biết rõ nên chẳng bao giờ trách cô.

“Không có gì”, Hứa Tịnh Nhi vẫn mỉm cười, không hề để tâm.

Cô Lâm lại tỏ ra tiếc nuối: “Một cô gái tốt như vậy, thật không hiểu cậu chủ nghĩ gì. Sao nỡ lòng nào…”

Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, nói khẽ: “Đúng vậy, sao nỡ lòng nào…Đợi anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ hỏi anh ấy”.

“Hả?”

Cô ngước nhìn về phía giường bệnh. Không biết từ khi nào mà Khiết Thần đã mở mắt. Cô mỉm cười, lặp lại lời vừa nãy: “Tôi nói là, tôi định hỏi, anh ấy không thích tôi thì sao lại mạo hiểm bảo vệ tôi như vậy. Còn nếu anh ấy thích tôi thì sao lại nỡ lòng nào ly hôn với tôi chứ!”

Dứt lời, cô đứng lên, đi về phía giường bệnh. Cô nhìn chăm chăm khuôn mặt người đàn ông và lên tiếng: “Khiết Thần, anh đã tỉnh rồi thì cho em một đáp án được không? Tại sao?”

Khiết Thần chậm rãi di chuyển ánh mắt về phía Hứa Tịnh Nhi.

Nhìn nhau mấy giây, rồi anh quay sang nhìn cô Lâm, giọng nói hơi khàn khàn: “Rót cho tôi cốc nước”.

“Được, cậu chủ”.

Cô Lâm vội vàng đứng dậy, sau khi rót nước, cô ấy trở lại cạnh giường, chỉnh đầu giường cao lên một chút rồi đưa cốc nước cho anh.

Hứa Tịnh Nhi cũng không thúc giục, cô kiên nhẫn chờ anh uống xong cốc nước, rồi kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn anh chằm chằm, tiếp tục chờ câu trả lời của anh.

Đã đến nước này thì không cần phải đánh đố nữa, nếu ngay cả hành động này cũng không thể cho thấy tình cảm của anh dành cho cô, thì những chuyện khác càng không có sức thuyết phục.

Cố Khiết Thần cụp mắt nhìn chiếc cốc rỗng trong tay, im lặng một lát mới ngước lên nhìn Hứa Tịnh Nhi.

“Với tình huống như tối hôm qua, cho dù là người khác thì tôi cũng làm vậy”.

Ý của câu này là cô không phải người đặc biệt.

Đến nước này rồi mà anh vẫn trả lời như vậy, Hứa Tịnh Nhi cũng không biết là đúng theo dự liệu hay là ngoài ý muốn, chỉ là cảm thấy có chút châm chọc. Cô nhếch môi, cũng không che giấu mà nói thẳng: “Ồ, hóa ra cậu chủ Cố trước giờ máu lạnh vô tình lại có lương tâm như vậy cơ à? Là tôi đã thua, ở bên anh lâu như vậy mà cũng không biết chuyện này”.

Những lời nói của cô không khiến sắc mặt Cố Khiết Thần có chút dao động nào. Anh bỗng ho khẽ hai tiếng, vẻ mặt lại có vẻ trắng bệch mệt mỏi. Anh lập tức hạ lệnh đuổi khách: “Tôi cần nghỉ ngơi, cô về đi”.

“Chuyện đã đến nước này mà anh không chịu nói một lời thật lòng với tôi”, Hứa Tịnh Nhi tự giễu, sau đó đứng dậy, nhìn anh đầy cao ngạo: “Được, tôi đi đây”.

Có lẽ cô nhanh chóng thỏa hiệp như vậy khiến Cố Khiết Thần có chút ngạc nhiên. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng cô xoay người rời đi, lông mày anh hơi nhíu lại.

Cô Lâm đứng ở bên cạnh, thấy hai người chưa nói được mấy câu đã tan rã trong không vui, không nhịn được thở dài.

Có lẽ tất cả mọi người nhìn bề ngoài thấy bọn họ đã ly hôn, đều nghĩ rằng họ không còn tình cảm. Nhưng cô ấy đã chứng kiến con đường tình cảm của bọn họ đến tận bây giờ, cô ấy thực sự cảm thấy rõ ràng hai người còn yêu nhau.

Hứa Tịnh Nhi ra khỏi bệnh viện, đứng ở cổng khoảng nửa phút, sau đó vẫy một chiếc taxi, lên xe, nói: “Đến tập đoàn Cố Thị”.

Bình luận

Truyện đang đọc