CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 779

Mặc dù là trong vô thức, nhưng sức của Tả An vẫn rất khỏe, dùng sức muốn vùng ra khỏi tay Hứa Tịnh Nhi. Cô sợ kim sẽ làm anh ta bị thương, nên phải dùng lực mạnh hơn để đè xu0'ng.

Một loạt hành động đó, khiến Tả An tỉnh lại từ trong giấc mơ, bờ mi cong khẽ run run, mắt từ từ mở ra.

Hứa Tịnh Nhi không để ý Tả An đã tỉnh lại, sau khi cô ấn cái tay đang cắm ống truyền của Tả An xuống, định rụt tay lại, thì lập tức cổ tay của cô bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.

Hứa Tịnh Nhi ngây ra một lúc, ngẩng đầu lên về phía ngón tay thuôn dài trắng bệch kia, mặt đối mặt với Tả An, đôi mắt anh ta vẫn còn mơ màng vì mới tỉnh, thậm chí vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng, biểu cảm mang chút sợ hãi và… yếu đuối.

Bộ dạng này của anh ta chắc sẽ khiến tất cả những người phụ nữ nhìn thấy không cầm lòng được mà vỗ về an ủi.

“Cấp trên đại nhân, không sao rồi…”. Giọng nói của Hứa Tịnh Nhi mềm mại: “Vừa nãy chỉ là anh mơ thấy ác mộng thôi, không phải thật đâu”.

Tả An nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới dần dần khôi phục ý thức, ánh mắt thu lại, từ từ nhận ra dáng hình của Hứa Tịnh Nhi.

“Tịnh Nhi?”, giọng nói của anh ta nhỏ nhẹ, hơi khô khốc, khàn khàn.

“Vâng, là tôi”, Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Cấp trên đại nhân, giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Đỡ chút nào chưa?”.

Tả An vẫn chưa hoàn toàn lấy lại ý thức, phản ứng rất chậm, mãi không trả lời được câu hỏi của Hứa Tịnh Nhi, chỉ ngây ra như phỗng nhìn cô.

Hứa Tịnh Nhi lo anh ta sốt đến mất hồn, định đưa tay ra sờ trán anh ta xem sao, ấy vậy mà tay cô vừa động đậy, thì lực nắm cổ tay cô bỗng mạnh hơn.

Có lẽ vì anh ta hành động trong vô thức, không khống chế được sức lực, làm Hứa Tịnh Nhi bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, đôi lông mày thanh tú cũng nhíu lại.

Tả An bắt đầu ý thức được mình đang túm tay Hứa Tịnh Nhi liền bỏ ra, lúc này mới tỉnh được một nửa, giọng điệu nói chuyện cuối cùng cũng khôi phục vẻ khách sáo ôn nhu vốn có: “Xin lỗi”.

“Không sao, không sao”.

Hứa Tịnh Nhi không để bụng xua tay: “Anh tỉnh lại là tốt rồi, cũng không bõ công tôi vất vả, tay anh vẫn đang cắm kim đấy, đừng cử động”.

Tả An khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đặt tay ngay ngắn.

Nhìn bộ dạng này của anh ta, Hứa Tịnh Nhi không khỏi thấy buồn cười, bởi vậy mới nói, có phải đàn ông có hai bộ mặt không? Rõ ràng cấp trên đại nhân trước đây vô cùng thần bí kiểu hình tượng sếp lớn, đằng sau lại cực kỳ thương nhớ mẹ, hơn nữa lúc bị ốm còn rất ngoan ngoãn nghe lời nữa.

Có khi nào, anh ta nhầm cô thành mẹ anh ta không? Vậy… cô thực sự kiếm được một cậu con trai lớn rồi sao?

Nghĩ vu vơ một hồi, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười, Tả An ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt mang nét nghi hoặc: “Sao thế?”.

Hứa Tịnh Nhi nào dám nói ra suy nghĩ của mình, vội vàng lắc đầu, đổi chủ đề khác: “Cấp trên đại nhân, tôi đi rót nước cho anh, anh phải bổ sung nước vào, còn cần gì nữa có thể nói với tôi, Kiều Sở đi nghỉ ngơi rồi, giờ tôi là y tá của anh!”.

Bình luận

Truyện đang đọc