CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 464

Cảm giác được tất cả chú ý thế này khiến Mỹ Kỳ cảm thấy thật khoan khoái. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ hào hứng. Cô ta nâng giọng: “Do ba năm trước bị từ hôn, cô Hứa phải chịu khổ sở thì sao có thể không ghim, không hận nhà họ Cố cho được. Cô ta không chỉ muốn một tỷ tệ mà còn muốn nhà họ Cố phải thông báo cho mọi người biết cô ta là chủ nhân. Mục đích của cô ta là khiến anh Cố mất mặt, mất hết thể diện và cũng trở thành trò cười cho thiên hạ như cô ta”.

Lúc này, đám đông đã nhìn Hứa Tịnh Nhi bằng con mắt vô cùng kinh hoàng rồi.

Mặt dày và độc ác là hai khái niệm khác nhau. Có thể leo lên thì chỉ cần mặt dày, rồi bị người khác chế nhạo, cùng lắm là khinh thường. Nhưng độc ác lại là chuyện lớn.

Cưới một người vợ như vậy là sự bất hạnh của gia môn, có khi người phụ nữ như thế còn khiến cả gia tộc bị sụp đổ nữa.

Hóa ra, chiêu này của Mỹ Kỳ là gán cho cô tội trả thù nhà họ Cố.

Không thể phủ nhận lần này Mỹ Kỳ khiến Tịnh Nhi phải ngạc nhiên. Vì đầu óc Mỹ Kỳ không thể nào có thể suy diễn được một tội danh nghiêm trọng như thế đổ lên người cô được.

Phóng viên và quan khách đã không nhẫn nại được thêm nữa. Họ bắt đầu đưa ra ý kiến.

Nhà báo 1: “Ôi trời, Hứa Tịnh Nhi đáng sợ quá? Vậy mà tôi còn tưởng những bài tin tức cô ta viết vô cùng chính trực, tôi còn xem cô ta là thần tượng. Vậy mà cô ta lại là kẻ lòng lang dạ sói như vậy!”

Quan khách A: “Nhà họ Hứa dạy được đứa con gái giỏi đấy. Đúng là độc ác. Ai mà bị cô ta nhìn trúng thì đúng là xui tám đời. Chẳng trách ba năm trước nhà họ Cố lại muốn từ hôn”.

Nhà báo 2: “Ông cụ Cố và anh Cố có biết được mục đích của cô ta không? Họ chắc chắn vẫn muốn chấp nhận một người như thế là nữ chủ nhà sao? Hứa Tịnh Nhi thật khủng khiếp. Họ thật sự có thể đứng yên nhìn cô ta khiến nhà họ Cố bị diệt vong à?”

Quan khách B: “Tôi cảm thấy ông cụ Cố biết đấy. Ông ấy luôn khen ngợi Hứa Tịnh Nhi, nói nào là xinh đẹp, nào là thật xứng đôi với cháu ông ấy. Đúng là khoác lác. Có phải là Hứa Tịnh Nhi đã cho ông ấy uống thuốc gì rồi không? Hay là ông ấy lẫn mã rồi?”

Quan khách C phụ họa: “Đúng vậy. Ông cụ gọi điện cho từng người chúng ta để mời đấy. Có thể thấy ông ấy coi trọng cô cháu dâu này tới mức nào. Người không biết lại còn tưởng ông cụ có vấn đề đấy. Ha ha”.

Những lời bàn tán không chút kiêng dè cứ thế vang lên. Đến cuối cùng bọn họ cười nhạo Hứa Tịnh Nhi, rồi còn lôi cả ông cụ Cố, Khiết Thần và cả nhà họ Cố nữa.

Nhà họ Cố luôn đứng ở vị trí cao khiến những kẻ khác theo không kịp. Họ cũng thật chỉ muốn lôi cả nhà họ Cố xuống địa ngục, nhìn họ bị sa sút. Như vậy những kẻ khác sẽ càng vui mừng hơn.

Nhà họ Cố cũng là gia tộc đã tồn tại hàng trăn năm, danh tiếng lẫy lừng. Họ là đối tượng để cho các gia tộc khác phải ngưỡng vọng. Thật không ngờ có một ngày họ cũng lại trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Ông cụ Cố là gia chủ, có nhiệm vụ bảo vệ danh tiếng cho nhà họ Cố nên không thể nào cho phép những kẻ khác cười nhạo họ như vậy được. Ông tức giận đập mạnh gậy xuống đất, định quát đám đông ăn càn nói bậy. Nhưng ông vốn bị cao huyết áp, giận lên thì không thể nào chịu đựng được thêm nữa, cứ thế từ từ ngã ngửa.

“Ông nội!”

“Ông ơi!”

Tiếng kêu thất thanh vang lên. Khiết Thần nhanh chóng đỡ lấy ông cụ. Trợ lý Lâm, Từ Soái, Tiêu Thuần cùng những người khác của nhà họ Cố cũng chạy tới.

Bình luận

Truyện đang đọc