CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 426

“Hả? Tịnh Nhi à?”, bà Hứa nghĩ một lát: “Hình như ba ngày trước có về một lát”.

Hình như bà ấy ngoái đầu hỏi người giúp việc, giọng nói hơi xa xôi, sau khi hỏi rõ ràng mới đáp bằng giọng điệu chắc nịch: “Đúng rồi, buổi chiều ba ngày trước Tịnh Nhi có về, lúc đó mẹ không có nhà. Nghe người giúp việc nói, nó về liền vào trong phòng nó, nhưng một lát sau lại đi ngay”.

Bà Hứa nói một lúc mới cảm thấy không đúng lắm, nói đầy thăm dò: “Khiết Thần, sao con lại hỏi chuyện này? Có phải Tịnh Nhi lại làm gì khiến con không vui không? Con cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ nó…”

Cố Khiết Thần sẵng giọng ngắt lời bà ấy: “Không có”.

Tiếng quát này khiến trái tim bà Hứa run lên, lập tức im bặt.

Cố Khiết Thần hít sâu một hơi, cố nén cơn giận, bình tĩnh nói: “Nếu Tịnh Nhi lại về đó thì mẹ hãy báo với con, nhưng đừng nói gì cô ấy. Cô ấy là con gái mẹ, nhưng hiện giờ là vợ của con”.

Tuy Cố Khiết Thần không nói thẳng, nhưng bà Hứa vẫn có thể hiểu được hàm ý của anh. Hứa Tịnh Nhi đã là vợ của anh, dù bà ấy là mẹ của Tịnh Nhi thì cũng không có tư cách dạy dỗ cô.

Đương nhiên là bà Hứa cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại, ít nhất Khiết Thần vẫn bảo vệ Tịnh Nhi, còn hơn là mặc kệ không quan tâm.

Bà Hứa cũng không nói gì, vội vàng đáp: “Được, nếu Tịnh Nhi về, mẹ tuyệt đối sẽ không nói nó câu nào, cũng sẽ báo ngay với con”.

Cúp điện thoại xong, bà Hứa nghĩ lại còn rùng mình, tay vỗ lồng ngực, bảo người giúp việc pha một ly trà hoa, để bà ấy uống cho bớt sợ.

Cậu con rể này lúc nào cũng khiến bà ấy cảm thấy áp lực rất lớn, rõ ràng là lấy lòng anh, nhưng lần nào cũng xôi hỏng bỏng không.

Hứa Tịnh Nhi đã về nhà họ Hứa, theo thời gian bà Hứa nói, thì hẳn là xong việc mới về đó. Vậy thì sự mất tích của cô chắc là không liên quan đến công việc.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô ba ngày không về chung cư, cũng không nghe điện thoại?

Lẽ nào… hôm đó cảm xúc của cô đột ngột thay đổi không phải là do trong người không khỏe, mà là nguyên nhân khác?

Nhất thời Cố Khiết Thần nghĩ mãi không ra, anh dựa lưng vào chiếc ghế xoay, xoa ấn đường mệt mỏi, nhắm mắt lại.

Việc cấp bách hiện giờ vẫn là tìm được Hứa Tịnh Nhi trước, dù sao tình hình sức khỏe hiện giờ của cô rất không tốt, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Cố Khiết Thần nghĩ vậy liền mở mắt ra, đáy mắt u ám, còn có sự lo lắng không thể che giấu.

Anh đứng bật dậy, ngón tay ấn vào điện thoại nội bộ, bên kia vừa nghe máy anh đã lập tức phân phó: “Anh đi điều tra xem ba ngày nay Hứa Tịnh Nhi có lịch sử chi tiêu gì không, hoặc có ghi chép xuất cảnh không. Còn nữa, hơn năm giờ chiều ba ngày trước cô ấy rời khỏi nhà họ Hứa, xin camera giám sát ở đoạn đường đó, truy tìm hướng đi của cô ấy. Tôi muốn biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu”.

Trợ lý Lâm cũng thức ba ngày ba đêm, đầu óc còn chưa tỉnh táo, vô thức hỏi lại: “Cố tổng, cô Cố… bỏ nhà đi sao?”.

Bỏ nhà đi?

Ba chữ này không hiểu sao khiến người ta phiền lòng, cũng lập tức khiến tâm trạng của Cố Khiết Thần càng tệ hơn.

Hứa Tịnh Nhi đột ngột biến mất, anh không có bất cứ manh mối gì, lẽ nào… đúng như trợ lý Lâm nói, Hứa Tịnh Nhi bỏ nhà đi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc