CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 906

Nói tới đây, cô ta cảm thấy nực cười bèn lấy tay nghịch lọn tóc. Cô ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh đừng quên mình là ai! Anh chẳng qua chỉ là…”

Cô ta nhếch miệng cười và nói ra từng từ: “hàng giả”.

“Tôi có thể cất nhắc anh lên thì cũng có thể đạp anh xuống”.

Tả Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn giận: “Đừng tưởng bố tôi cất nhắc thì anh thật sự có thể trở thành Khiết Thần. Tôi và Tả An không giống nhau. Tôi không phải con rối của ông ấy. Nếu như anh khiến tôi không hài lòng thì cút”.

Khiết Thần từ đầu tới cuối không nói gì, giờ mới ngước mắt lên nhìn.

Anh đặt một tay lên bàn, gõ nhẹ và nhếch miệng nói bằng thứ giọng lạnh lùng: “Nếu như tôi khiến cô không hài lòng thì cô đuổi tôi thế nào đây?”

“…”

Tả Tư trợn trò mắt. Anh dám chống đối lại cô ta thật sao?

“Vạch trần tôi? Hay là để tôi bị bệnh, chết và biến mất trước mặt đám đông? Và thế là cô có thể tiếp quản tất những chức vụ tôi đang có?”

“Anh…”, Tả Tư há miệng nhưng không nói được gì. Cô ta ý thức ra điều gì đó bèn cứng họng.

Tả Tư nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt. Cô ta nhìn khuôn mặt, mũi, cằm , tất cả đều là thật. Càng nhìn càng thấy hoảng loạn.

Năm phút sau cô ta vẫn không thể nào chấp nhận được suy nghĩ hiện ra trong đầu mình. Cô ta sốc hoàn toàn và không thể nói nên lời.

Một lúc sau, Tả Tư gắng gượng nói ra vài từ: “Không thể nào…”

“Không đúng, tôi nói sai rồi”.

Anh dựa người vào ghế, bắt chéo chân một cách tao nhã, nhếch môi, giọng nói bình thản: “Cho dù tôi có chết vì bệnh, góa phụ… cũng không đến lượt cô”.

Tả Tư hồi hộp.

Cố Khiết Thần cầm điện thoại lên, nhấn ngón tay trên đó vài cái, sau đó đặt điện thoại lên bàn, màn hình hướng lên trên, đẩy sang cho Tả Tư.

“Chồng của cô, tôi đã sai người chuyển giao cho Cục Cảnh sát. Tội anh ta phạm phải… tuy không đến nỗi tử hình, nhưng mười mấy, hai mươi năm không ra được thì không tránh khỏi. Cô muốn làm góa phụ, có lẽ không thể cho cô toại nguyện được rồi”.

Tả Tư liếc nhìn màn hình.

Đó là một đoạn video quay màn hình, trên đó người đàn ông có vẻ ngoài tương tự với Cố Khiết Thần, khuôn mặt giống đến tám phần, gần như có thể đóng giả anh, bị trợ lý Lâm bắt được, giao cho cảnh sát.

Dù chuyện đã bày ra trước mắt, nhưng Tả Tư vẫn giống như đang ở trong giấc mơ.

“Anh… anh chưa chết sao?”.

Ngày hôm đó cô ta đưa Cố Khiết Thần đi, mặc dù khi ấy Cố Khiết Thần vẫn còn hơi thở, nhưng khi cô ta đưa anh đến bệnh viện, rõ ràng anh đã tắt thở.

Cô ta còn tận tai nghe bác sĩ thông báo anh đã chết, đích thân đắp khăn trắng cho anh, tận mắt nhìn anh được đẩy vào nhà xác.

Bình luận

Truyện đang đọc