Chương 704
Tả Tư từ từ thu nụ cười lại, không còn biểu cảm khiêu khích nữa, mà là nghiêm túc: “Cố tổng, với cục diện như hiện tại, anh nên hiểu rõ, tôi không thể chờ được nữa, giờ anh phải cho tôi câu trả lời mà tôi cần!”.
Dừng một lúc, cô ta tỏ thái độ mềm mỏng hiếm thấy: “Mời anh trả lời”.
Cố Khiết Thần như không nghe thấy lời cô ta nói, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, đáy mắt như có gì đó vụt qua rồi biến mất, rất nhanh lại trở về một màu đen sâu thẳm u ám.
Tả Tư chống một tay lên má, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm trời, gần như chưa từng gặp người đàn ông nào mà cô ta không nắm bắt được, anh là người duy nhất.
Không ai đoán được dù chỉ một chút tâm tư của anh.
Văn phòng rộng lớn mà yên tĩnh, sự im lặng kéo dài chừng nửa phút, Cố Khiết Thần bắt đầu lên tiếng, hai chữ được thốt ra một cách bình thản: “Được thôi”.
Cùng với hai tiếng đó, đôi mắt của Tả Tư sáng lên, hai tay vỗ mạnh vào nhau: “Hay lắm, rất thẳng thắn, Cố tổng, tôi thích anh rồi đấy…”.
Cô ta chớp mắt, cố tỏ ra mập mờ, rồi mới nói nốt: “Rất quyết đoán và dứt khoát”.
Cố Khiết Thần không nhìn cô ta, mà quay người đi sang phía bên kia bàn làm việc, vừa đi vừa nói: “Không còn việc gì nữa thì cô có thể đi được rồi”.
Tả Tư không hề ngại sự lạnh lùng của anh, với cô ta mà nói, chỉ cần đạt mục đích là được.
Cô ta đứng dậy, đi đôi giày cao gót ra phía cửa, bước được vài bước, bỗng nghĩ ra gì đó, mũi giày quay lại, Cố Khiết Thần vừa đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống, thì cô ta cũng đến trước bàn làm việc.
Cố Khiết Thần cầm một tập tài liệu lên xem.
Bộp một tiếng, tay của Tả Tư đã đặt trên tập tài liệu.
Chữ bị bàn tay cô ta che hết, Cố Khiết Thần nhướn mày, biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu, lạnh lùng ngước mắt lên.
Tả Tư thấy mùi nguy hiểm, lập tức rụt tay lại, cô ta nhếch môi, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác, thì tôi chắc chắn là người hợp tác tốt nhất”.
Tả Tư chỉ vào khuôn mặt bị đen một mảng của mình: “Ví dụ như chuyện nguy hiểm thế này thì tôi nhất định sẽ ngăn chặn, đảm bảo không khiến phiền phức bảo bối của anh bị tổn thương chút nào”.
Cố Khiết Thần ngước lên, ánh mắt không chút dao động, lạnh lùng nhìn cô ta.
Tả Tư lùi lại hai bước, giơ hai tay lên đầu hàng: “À, bây giờ đã không phải là phiền phức bảo bối, là người xa lạ không liên quan đến anh, đúng không?”.
Ánh mắt anh càng ngày càng lạnh lẽo.
“Được rồi, tôi đã nói xong, tôi đi ngay đây”, Tả Tư ném lại một câu rồi quả quyết xoay người, thức thời rời khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Ngô Cầm chờ cô ta ở ngoài cửa, thấy cô ta ra liền vội vàng tiến đến, thấy vết thương trên mặt cô ta rõ ràng chưa được xử lý, không khỏi nói: “Cô Tả, có cần đến bệnh viện không?”.
Cô ta phải đi xã giao bất cứ lúc nào, đi gặp khách hàng cũng không thể mang theo khuôn mặt có vết thương thảm hại như vậy chứ?