CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 392

Dứt lời, tút một tiếng, tắt máy một cách dứt khoát.

Trợ lý Lâm thầm lau nước mắt, nước mắt lênh láng như biển hồ…

Cố Khiết Thần lái xe quay lại cửa câu lạc bộ L, ném chìa khóa xe cho anh chàng trông xe, sau đó sải bước tiến vào câu lạc bộ một cách tao nhã.

Theo lời hẹn với Hứa Tịnh Nhi, anh không lên thẳng phòng cô, mà đến phòng ăn của câu lạc bộ, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất chờ cô.

Ở trong phòng, Hứa Tịnh Nhi đang thay lại bộ đồ đầy phô trương của mình, chỉ là không đeo chiếc nhẫn kim cương. Sau đó cô vô cùng quý phái bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng dưới, nghênh ngang tiến vào phòng ăn.

Cô ngồi xuống vị trí đối diện Cố Khiết Thần, mỉm cười ngọt ngào với anh, rồi gọi: “Ông xã, để anh đợi lâu rồi”.

Cố Khiết Thần cười như không cười, hưởng thụ câu ông xã của cô, đáp lại: “Chờ em là điều nên làm mà”.

Giám đốc đang chờ ở bên cạnh, và các nhân viên phục vụ đang không ngừng liếc trộm về phía này, ai nấy đều há hốc miệng.

Trước kia Cố Khiết Thần và ngôi sao Tô Tử Thiến dính scandal ba năm, ai cũng tưởng cuối cùng cô ta sẽ gả vào nhà họ Cố, trở thành vợ của Cố Khiết Thần. Thời gian trước, bài phỏng vấn Cố Khiết Thần tiết lộ anh đã kết hôn, rất nhiều người còn đồn đoán là Tô Tử Thiến. Nhưng hôm nay, người tự xưng là vợ anh Cố lại không phải là cô ta.

Cả người cô ấy tỏa ra mùi tiền, những thứ mặc đeo trên người đều tỏa ra ánh sáng nhân dân tệ lấp lánh. Tuy cô ấy đeo kính râm suốt, không nhìn rõ mặt mũi ra làm sao, nhưng người phụ nữ khoe khoang như vậy là vợ của người chồng quốc dân Cố Khiết Thần sao? Không ngờ gu của anh lại đặc biệt như vậy.

Nhưng tất cả những gì họ nhìn thấy đã chứng thực đây đúng là vợ của Cố Khiết Thần, hơn nữa… anh có vẻ rất yêu chiều vợ mình.

Mẹ ơi, quả nhiên đàn ông đẹp trai đều mắt mù! Bọn họ cũng muốn người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có vừa bị mù như thế này!

Nhân viên phục vụ bê cốc Capuchino mà Cố Khiết Thần đã gọi cho Hứa Tịnh Nhi, trên cốc Capuchino còn dùng sữa vẽ một bông hoa hồng xinh đẹp, giống y như thật.

Hứa Tịnh Nhi ngắm nghía một lúc, rồi cầm lên uống một ngụm, bọt sữa dính đầy trên môi cô trắng xóa.

Đôi mắt Cố Khiết Thần lóe lên một tia âm trầm, anh bỗng đứng dậy, nhoài nửa người qua bàn nghiêng về phía cô, ngón tay thon dài nhón lấy cằm cô, bắt cô hơi ngẩng đầu lên.

Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần bỗng phóng to trước mắt mình, ngay sau đó, hơi thở cô dừng lại, trợn to mắt.

Cố Khiết Thần dời môi đi, ghé vào tai cô, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Thu một chút lãi trước đã”.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang đổ dồn tới, gò má cô bỗng nóng như lửa đốt.

Cũng may lúc này cô đang đeo kính râm, che đi sự ngại ngùng, nếu không cô quả thực không còn dũng khí tiếp tục ở lại đây.

Cô hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tiếp tục rít rít uống cà phê, ăn bánh ngọt với Cố Khiết Thần. Đến lúc thể hiện chán chê, trả tiền xong, Hứa Tịnh Nhi khoác tay Cố Khiết Thần, dựa vào người anh, lên tầng về phòng.

Hai người vào phòng được khoảng năm phút, thì giám đốc nhận được điện thoại nội bộ do Hứa Tịnh Nhi gọi đến, bảo ông ta lên đây một chuyến ngay lập tức.

Bình luận

Truyện đang đọc