CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 858

Ông cụ Cố bị ngã, đến giờ chưa tỉnh, bây giờ lại đến lượt Cố Khiết Thần ngã bệnh, không rõ tình hình thế nào, nhưng ngay cả một bữa tiệc cũng không đến tham gia được, đủ để khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Cố Khiết Thần là trụ cột cuối cùng của tập đoàn Cố Thị, tin anh ngã bệnh truyền ra ngoài, xem ra… tập đoàn Cố Thị sắp thay đổi triều đại rồi.

Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn an phận ở bên cạnh Tả An, để mặc anh ta dẫn đi làm quen với mọi người. Cô luôn giữ nụ cười trên môi, anh ta giới thiệu với ai, cô liền mỉm cười gật đầu, làm một bạn cặp đủ trách nhiệm.

Chỉ có điều, khóe mắt cô cứ lướt về phía đại sảnh, tìm kiếm bóng dáng của người mà cô muốn nhìn thấy…

Tìm một vòng mà không thấy, đáy mắt cô không khỏi lộ nỗi thất vọng.

Tả An quay sang, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt này của cô, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi đương nhiên không thể cho anh ta biết suy nghĩ trong lòng, vội vàng thu lại cảm xúc, làm bộ làm tịch day huyệt thái dương, ra vẻ mệt mỏi đáp: “Em hơi mệt, em muốn ra sô pha ngồi một lát”.

“Có cần anh đi cùng không?”, trong giọng nói của anh ta tỏ vẻ quan tâm.

“Không cần đâu, anh xem có nhiều khách khứa như vậy, anh là chủ nhân thì phải xã giao chứ, em qua đó ngồi một lát là được”.

Tả An suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Quả thực trong bữa tiệc hôm nay, anh ta cũng được coi như nửa chủ nhân. Anh ta chưa từng được nhà họ Tả công khai, nhờ bữa tiệc sinh nhật này mới coi như lộ diện trước mọi người.

Nhưng ông Tả vẫn chưa chính thức giới thiệu thân phận của anh ta, chờ đến khi anh ta lấy được ghế Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, chính thức quản lý Cố Thị, thì mới để anh ta… nhận tổ quy tông.

Một tay Hứa Tịnh Nhi xách váy, nhìn như đang đi về phía sô pha, nhưng trên thực tế là đi vòng quanh hội trường để tìm người.

Không có Tả An ở bên cạnh, ánh mắt cô cũng bớt kiêng dè đi một chút.

Ông trời không tuyệt đường sống của con người, đúng lúc Hứa Tịnh Nhi sắp bỏ cuộc, thì khóe mắt liếc thấy bóng người mà cô muốn tìm. Bước chân cô khựng lại, khóe môi nở nụ cười.

Cô lặng lẽ tiến về phía bóng người đó.

Sau khi bữa tiệc kết thúc.

Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi ra khỏi cửa khách sạn, Kiều Sở mở cửa hàng ghế sau, bàn tay Tả An theo thói quen che chắn trên đầu Hứa Tịnh Nhi. Sau khi cô ngồi vào xe, anh ta mới chui vào.

Xã giao một buổi tối vẫn khiến khuôn mặt Tả An có chút mệt mỏi.

Có lẽ Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn ngồi ở sô pha nghỉ ngơi, lúc này tinh thần vẫn tốt, hiếm khi thấy trong mắt cô tỏa ra một tia sáng như vậy.

Tả An nhìn dáng vẻ này của cô, dường như sự mệt mỏi cũng tan biến bớt.

Xe đến nhà họ Tả.

Tả An và Hứa Tịnh Nhi cùng vào nhà, lên tầng, trước tiên Tả An đi cùng Hứa Tịnh Nhi về phòng ngủ của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc