Chương 388
Đúng là sầu càng thêm sầu…
Khiết Thần về tới chung cư lúc mười giờ. Anh vào phòng ngủ trước nhưng không thấy Hứa Tịnh Nhi. Anh tháo cà vạt, vứt qua một bên, đi vào phòng thay đồ thay sang bộ khác rồi vào phòng sách.
Anh đẩy cửa bước vào. Quả nhiên cô đang ngồi ở bàn, chăm chỉ, tập trung làm việc.
Anh rảo bước đi tới, nhìn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn hầu như chưa động tới. Ánh mắt anh trầm xuống.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới phát hiện ra anh. Cô ngước mắt nhìn, rồi nhìn về phía thức ăn. Cô bỗng lè lưỡi chột dạ và vội vàng giải thích: “Em, buổi trưa em ăn nhiều quá nên giờ vẫn chưa đói. Em chắc chắn sẽ không để mình bị đói đâu”.
Cũng không biết có phải Khiết Thần giận không mà anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô không nói gì, rồi quay người ra ngoài.
Hứa Tịnh Nhi nhìn theo bóng lưng anh, biết là mình đuối lý bèn vội vàng đứng dậy đi theo. Vừa mới bước ra cửa thì cô đã nghe thấy Khiết Thần dặn do cô Lâm ở trong bếp: “Chuẩn bị chút đồ ăn tối”.
Cô Lâm đáp lời: “Vâng, cậu chủ”.
Hứa Tịnh Nhi khựng người. Hóa ra…Khiết Thần không hề tức giận mà sợ cô ăn không no nên mới bảo cô Lâm chuẩn bị thêm đồ ăn tối…
Khiết Thần quay người lại nhìn thấy cô bèn lên tiếng với giọng trầm thấp: “Phải ăn hết nhé”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức đứng thẳng người: “Rõ”.
Cô Lâm nấu cho cô một bát mỳ nóng hổi. Dù trong đầu Hứa Tịnh Nhi toàn là công việc, không muốn ăn nhưng vì không muốn Khiết Thần lo lắng nên cô vẫn ăn hết. Đến cả nước cũng húp sạch.
Lúc cô bước vào phòng ngủ thì vừa hay Khiết Thần từ trong nhà tắm bước ra. Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn anh. Trong đầu cô dường như lóe lên điều gì đó. Đôi mắt đen láy của cô phát sáng, một giây sau, cô tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Khiết Thần, em đã ăn hết đồ ăn đêm rồi, chỉ còn lại một ít ít”.
Khiết Thần liếc nhìn cô, nhận ra vẻ giảo hoạt của cô, thế là anh đi tới bên ghê sô pha, ngồi xuống một cách lười biếng và lên tiếng: “Em muốn nói gì thì nói đi”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không ngại khi bị anh vạch mặt. Cô cười tít mắt: “Cố tổng! Một người vừa có nhiều tài sản vừa có địa vị cao như anh chắc chắn là hội viên của câu lạc bộ L nhỉ?”
Khiết Thần dựa vào ghế, bàn tay dài đan chéo vào nhau. Anh thản nhiên đáp: “Đúng vậy”.
Quả nhiên!
Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn anh bằng vẻ mặt đầy hi vọng: “Vậy…ngày mai anh có thể sắp xếp thời gian đưa em tới đó được không?
Khiết Thần ngước mắt nhìn chăm chăm vào mắt cô, anh khẽ nhếch miệng nhả ra hai từ: “Không thể”.
“…”
“Câu lạc bộ L rất nổi tiếng, mỗi một câu lạc bộ sẽ có quy định riêng của nó. Anh không thể phá hỏng quy tắc của họ. Vì vậy, anh không thể đưa em đi được”, Khiết Thần thản nhiên giải thích.
Câu nói này được nói ra từ miệng Khiết Thần – một người có thể hô mưa gọi gió nên chẳng có gì là đáng tin cả.
Thế nhưng anh đã không chịu giúp thì cô cũng không cưỡng cầu. Cô đành nói: “Vậy em nghĩ cách khác vậy”.
Khiết Thần nhìn cô chăm chăm tầm chục giây rồi bất lực lên tiếng: “Nhưng Hứa Tịnh Nhi, em chỉ có một thân phận thôi sao?”
“Gì cơ?”, Hứa Tịnh Nhi nhất thời không hiểu ý của anh, chỉ nhìn bằng vẻ hoang mang.
“Em tự nghĩ đi”.