CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 441

Tình cảm giữa Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi còn dễ vỡ hơn cả ly rượu trong tay cô ta, hay nói cách khác là giữa họ vốn dĩ không có tình cảm.

Về điểm này, cô ta cảm thấy khá hài lòng. Cô ta không tin Khiết Thần lại không có mắt nhìn người, lại đi thích một người phụ nữ như Hứa Tịnh Nhi.

Ánh mắt cô ta trở nên u ám và bất cam. Cô ta nhìn về phía trước, giống như Khiết Thần đang ở trước mặt mình và lầm bầm: “Khiết Thần, sao anh có thể tìm đại một người phụ nữ không ra gì để đối phó với em chứ? Anh thật sự giận dữ vì khi đó em đã rời bỏ anh sao?”

Có điều, cô ta sẽ không để cho sự hiểu nhầm này được tiếp diễn. Cô ta trở về chính là vì muốn lấy lại những gì đã mất.

Hứa Tịnh Nhi căn bản không xứng với Khiết Thần. Chỉ có cô ta mới xứng đôi vừa lứa với anh. Vì vậy, sẽ nhanh thôi, cô ta sẽ đưa tất cả mọi thứ trở về quỹ đạo.

Vân Nhu nhìn về phía bàn trà. Trên đó có đặt một cái túi da bò. Cái túi da có mặt ở đây ba tiếng đồng hồ trước. Đồ bên trong chính là thứ mà lần trước mà cô ta muốn Vinh Phương Hoa lấy bằng được.

Vinh Phương Hoa cũng nhanh đấy. Coi như là bù đắp cho món quà gặp mặt khiến cô ta không vui kia.

Món đồ này mà biết sử dụng thì sẽ là vũ khí cực mạnh.

Có điều trải qua hai lần thất bại thì lần này cô ta sẽ không nương tay nữa. Cô ta làm loạn là chỉ để thăm dò thôi. Có thể để thua vì cũng không thiệt thòi gì. Thế mạnh của Hứa Tịnh Nhi, cô ta đã đoán ra tương đối rồi.

Cô ta ấy à, với khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể hoàn hảo, sự nghiệp đang ở đỉnh cao, thành công mỹ mãn và là nữ anh hùng quốc dân thì sau này những thứ cô ta có thể sở hữu sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rực rỡ. Tương lai của cô ta có thể nói là chói lọi vô biên.

Giờ thứ mà cô ta thiếu nhất, muốn nhất chính là một tình yêu hoàn hảo.

Năm xưa, thứ cô ta muốn nhất là sân khấu. Sau đó cô ta đã bước lên được sàn diễn mà mình muốn. Giờ đây, khi cô ta muốn tình yêu, thì cô ta cũng có đủ tự tin có thể chiếm hữu.

Trong cuộc đời của mình, cô ta chưa bao giờ thất bại, cũng không cho phép mình thất bại. Cô ta muốn một sự toàn diện, không kẽ hở.

Vừa nghĩ, Vân Nhu vừa nhếch miệng. Đôi mắt cô ta lấp láy, sự tự tin tràn đầy.

Khiết Thần, anh sẽ nhanh trở về bên em thôi. Sẽ nhanh thôi, chúng ta lại giống như trước đây…

Vân Nhu nâng ly, từ từ thưởng thức. Vị rượu còn ngon hơn cả khi này.

Hứa Tịnh Nhi gần đây đều ngủ không ngon. Nếu không phải là gặp ác mộng thì là ngủ gà ngủ gật. Cô luôn cảm thấy có gì đó không hay sắp xảy ra, thế rồi đột nhiên bật dậy, sau đó không thể ngủ tiếp. Cứ thế thức cho tới sáng.

Thế nên tối hôm qua, sau khi lỗi âu lo được giải tỏa thì cô đã ngủ ngon lành, ngủ đúng mười hai tiếng mới tỉnh dậy.

Nắng vàng ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng. Hôm nay nắng đẹp quá. Cô mơ màng bước ra, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cô đã ngủ tới trưa luôn rồi…

Đây gọi là tâm an vạn sự an sao?

Không phải, cũng không hẳn là không có chuyện gì. Cô còn rất nhiều câu hỏi mà.

Hứa Tịnh Nhi biết lúc này Khiết Thần đang ở công ty. Cô không vội tìm anh mà đứng dậy, đi vào nhà tắm rửa mặt, sau đó bước ra ăn sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc