CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 126:


Nỗi đau này cô sẽ không để cho Cố Khiết Thần biết.

Anh ruồng bỏ cô một cách vô tình, nếu biết cô sống khổ sở ở nước ngoài như vậy, anh sẽ chỉ chế nhạo cô thêm thôi.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc khổ sở vì hồi ức, không đáp mà hỏi lại: “Anh ghét tôi như vậy, tôi kêu cứu, anh sẽ cứu tôi sao?”.
Cô lên tiếng, phía sau lại im lặng.
Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ là không muốn trả lời anh nên mới hỏi ngược lại.

Cô đã sớm dự liệu được câu trả lời của anh, anh ghét cô, hận cô, sao lại cứu cô được?
Cô cũng không muốn nghe câu trả lời lạnh lùng tàn nhẫn của anh, cộng thêm lúc này đầu óc cô vừa nặng nề, vừa khóc đến mệt, mí mắt không nhấc lên nổi, thế là mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, dường như cô nghe được giọng nói vô cùng trầm thấp của Cố Khiết Thần, có hai từ truyền tới: “Tôi sẽ”.


Ngày hôm sau.
Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Cô trùm chăn ngủ một buổi tối, ra mồ hôi toàn thân.

Khi mở mắt ra, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi một chút, cơn sốt đã lùi lại.
Cô vô thức nhìn ra phía sau, nửa bên kia giường trống không.

Nếu không phải nhìn thấy ga giường nhăn nhúm, cô đã nghi ngờ có phải mọi thứ tối hôm qua chỉ là mơ hay không.
Hộ lý đi vào, thấy cô sững sờ nhìn nửa bên kia giường thì cười nói: “Cố tổng đã đi từ sáng sớm, có lẽ chiều tối mới có thể đến lại”.
Hứa Tịnh Nhi không hề lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Cô không mong chờ Cố Khiết Thần đến, cô càng hi vọng anh sẽ không đến.
Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, vào phòng tắm lau qua cơ thể, thay một bộ quần áo bệnh nhân mới.

Cô rửa mặt một hồi, sau khi ra ngoài thì uống hết bát cháo mà y tá chuẩn bị sẵn cho cô.
Cho dù nhạt miệng, cô cũng phải ăn cái cần ăn, uống cái cần uống, sớm khỏi bệnh mới có thể tiếp tục kiếm tiền.

Ở cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa, hộ lý tưởng là y tá đến tiêm cho Hứa Tịnh Nhi bèn đi qua mở cửa.

Giây lát sau, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Các… các người là ai?”.
Hứa Tịnh Nhi bị tiếng kêu của cô ấy làm chú ý, chợt thấy hộ lý bị một người đàn ông cao to đẩy ra.

Ngay sau đó, một đám đàn ông cao lớn tràn vào phòng, gương mặt vô cùng dữ tợn.
Hứa Tịnh Nhi nhận ra đám người này, bọn họ đều là đàn em của Bàng Hải.
Quả nhiên, Bàng Hải là người cuối cùng đi vào, vết sẹo trên mặt vẫn đáng sợ như vậy, từng bước đi về phía cô.
Hứa Tịnh Nhi ngồi thẳng dậy, ánh mắt đề phòng, khóe mắt đã liếc tới điện thoại đặt ở tủ đầu giường, chuẩn bị sẵn sàng nhào tới lấy điện thoại báo cảnh sát.
Hộ lý cũng yếu ớt nói: “Các người muốn làm gì? Đây là bệnh viện, không được làm bậy!”.
Bàng Hải đứng ở bên giường, tầm nhìn dừng trên người Hứa Tịnh Nhi mười mấy giây.

Sau đó, hắn mới mở đôi môi vẫn luôn mím chặt ra, nhưng không phải nói với Hứa Tịnh Nhi, mà là ra lệnh cho đám đàn em xếp thành một hàng ở sau lưng hắn: “Xin lỗi!”.
Lúc này, Hứa Tịnh Nhi mới nhìn thấy Bàng Hải bị gãy mất hai chiếc răng cửa, có chút kinh ngạc, sau đó lại nghe tiếng hô đinh tai nhức óc của đám đàn em: “Xin lỗi cô Hứa Tịnh Nhi!”.
“…”.
Bàng Hải lại hỏi: “Vòng hoa đâu?”.
Một nhóm đàn em đi ra ngoài, sau đó lại quay vào, mỗi người xách một vòng hoa thật lớn, hai tấm banner viết: Chúc cô Hứa Tịnh Nhi sớm ngày khỏi bệnh!
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, Bàng Hải không phải đến tìm cô tính sổ, mà là đến xin lỗi cô sao?
Nhưng… mang theo nhiều vòng hoa như thế đến xin lỗi là nghiêm túc đấy à? Ai không biết còn tưởng rằng cô chết rồi ấy chứ…
Bàng Hải lại nhìn về phía cô: “Nếu cô cảm thấy mấy thứ này vẫn không thể bù đắp cho sự tổn thương mà tôi gây ra cho cô, tôi có thể nói với cô một chuyện, xem như bày tỏ sự áy náy của tôi”.
Hắn đi tới trước, nói nhỏ một câu bên tai Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt cô bỗng trở nên đăm chiêu.

Chương 127:

Dứt lời, Bàng Hải lùi về phía sau. Hắn nhìn cô, nói: “Tôi khiến cô bị thương, nhưng cô cũng khiến tôi bị tổn thất nặng nề. Sự việc lần này coi như xong. Tôi sẽ không gây phiền phức cho cô nữa!”


Hắn lăn lộn giang hồ, coi trọng hai từ tín nghĩa. Hắn đã nói vậy thì chắc chắn sẽ làm như vậy.


Hắn dừng lại một lúc, nhìn Hứa Tịnh Nhi với vẻ mặt làm hòa. Nhớ lại hành động dứt khoát tối đó của cô, hắn sờ cằm mỉm cười: “Nhưng mà nói thật, cô là người đầu tiên tôi gặp mà khỏe như vậy đấy. Chỉ đáng tiếc…”


Đáng tiếc hoa đã có chủ. Chủ nhân còn là một người ác hơn hắn, là một người mà hắn không thể chọc giận!


Lời hắn nói chưa hết khiến Hứa Tịnh Nhi sinh nghi. Hắn thấy vậy bèn quay qua nói với tên thuộc hạ: “Đi thôi. Nói tạm biệt đi!”


Cả đám thuộc hạ gào lên: “Chào tạm biệt cô Hứa”.


“…”


Ngay sau đó Bàng Hải dẫn thuộc hạ của mình chuồn ra ngoài. Căn phòng bệnh vốn ầm ĩ bỗng được trả lại sự yên tĩnh.


Người hộ lý nhìn thấy đám đàn ông tới cũng vội mà đi cũng vội thì sợ hết hồn. Cô gái nhất thời chẳng thể hoàn hồn, cứ đứng đơ tại chỗ.


Hứa Tịnh Nhi cũng kinh ngạc tới sững sờ.


Bởi vì theo như thường lệ, sau khi anh Zoe xử lý mọi chuyện thì đều là giải quyết cá nhân. Họ sẽ không để đám người kia xuất hiện trước mặt các phóng viên nữa. Vậy mà lần này, anh Zoe lại bắt Bàng Hải phải cúi đầu trước bàn dân thiên hạ như vậy, lại còn tới tận nơi xin lỗi khiến cô cảm thấy thật thần kỳ…


Xem ra, năng lực của anh Zoe, hay nói cách khác là thế lực của anh ta khủng khiếp hơn những gì cô tưởng tượng nhiều! Có một cấp trên như vậy đúng là phúc khí của cô.


Cô ngả người, nằm xuống giường, nhớ lại những lời cuối cùng Bàng Hải nói với mình. Hắn nói, lần này cô bị hắn bắt là vì có người báo. Người báo đó chính là chị Lệ – quản lý của Tô Tử Thiến. Chị ta còn ra hiệu cho hắn tiếp đón cô cẩn thận chút vì muốn cô bị vướng scandal.





Thực ra Hứa Tịnh Nhi cũng không thấy quá bất ngờ với thông tin này. Cô chạy tin bao năm qua, đã quen với việc phải cẩn thận. Nếu không, cái mạng nhỏ của cô đã không giữ nổi từ lâu rồi. Vậy nên sự việc lần này dù đã cẩn thận hết sức mà vẫn bị người khác tìm ra thông tin thì thật sự khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.


Thế nên cô cũng nghi ngờ không biết có phải là có người để lộ thông tin không. Và quả đúng là như vậy thật.


Lúc cô mới về nước, những người ghét cô thì nhiều, nhưng những người thật sự ghét tới mức ra tay thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hoặc là Tô Tử Thiến, hoặc là Cố Tuyết, Cố Sương mà thôi.


Dù Bàng Hải chỉ nói ra tên chị Lệ nhưng cô không tin chuyện này không có liên quan tới Tô Tử Thiến. Về lợi ích mà nói, nếu như cô xảy scandal thì người được lợi lớn nhất là Tô Tử Thiến mới phải.


Cô ngáng đường Tô Tử Thiến khiến Tô Tử Thiến chỉ muốn lôi cô xuống để cô ta có thể ngồi lên được vị trí phu nhân nhà họ Cố!


Hừ…


Khiết Thần đã cầu hôn cô ta rồi mà cô ta vẫn cuống lên như vậy sao? Tạo ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy thì chi bằng đi nịnh Khiết Thần nhiều hơn chút. Để anh ly hôn với cô cho nhanh. Và như thế cô còn cảm thấy nợ cô ta ân tình.


Tôi không động người thì người cũng đừng động tôi. Hứa Tịnh Nhi cũng không phải kẻ ăn chay. Chuyện lần này Tô Tử Thiến gây ra thì cô đã ghim trong lòng rồi.


Sau khi truyền nước. Hứa Tịnh Nhi lại ngủ thiếp đi cả một buổi chiều. Chạng vạng, người hộ lý đánh thức cô dậy. Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc quay trở lại, cô nói với người hộ lý: “Ở đây có laptop không?”


Người hộ lý gật đầu: “Có, tôi đi lấy cho cô!”


Khiết Thần sau khi xử lý xong công việc ở công ty thì bảo trợ lý hủy bỏ cuộc hẹn tối. Anh lái xe rời khỏi công ty.


Anh cũng không định là sẽ đến bệnh viện. Nhưng khi dừng xe thì anh đã ở cổng bệnh viện từ lúc nào không hay.

Bình luận

Truyện đang đọc