CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 328

Lúc đó rất nhiều người không hiểu tại sao cô lại muốn đi. Nhất là bố mẹ cô, bọn họ cực kỳ không đồng ý. Lúc Khiết Thần bình yên vô sự, cô không tranh giành. Đến lúc anh xảy ra chuyện, rất có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa thì cô lại đòi đi cho bằng được.

Cô không hề giải thích cho bố mẹ. Có giải thích họ cũng không hiểu. Cô chỉ kiên định với quyết định của mình. Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm trái ý của bố mẹ.

Lúc cô đi, cô chỉ muốn chăm sóc anh, không hề nghĩ tới những điều khác. Cho dù cả đời này Khiết Thần có không tỉnh lại thì cô cũng nguyện ở bên anh cả đời.

Thật không ngờ, ông trời thương cô. Khiết Thần đã tỉnh lại. Anh cũng ở bên cô, đối xử tốt với cô. Những suy nghĩ vốn của một người giờ đã trở thành của hai người.

Lúc đó cô thật sự cảm thấy cô chính là người hạnh phúc nhất thế gian này.

Thế nhưng tại sao tới cuối cùng điều đó lại trở thành bi kịch mà ông trời tạo ra chứ?

Sự ngọt ngào trong giấc mơ bỗng chốc biến thành sự đau đớn, khổ sở, uất ức. Tất cả đổ ập vào đầu cô. Cô bắt đầu bị bóng đêm rượt đuổi. Cô cứ chạy chạy mãi vì không muốn để bóng đêm nuốt chửng mình.

Thế nhưng bóng đêm đi nhanh quá. Cô đã dốc sức chạy mà vẫn đành trơ mắt nhìn bóng đêm đuổi kịp và nuốt chửng lấy cô từng chút một.

Cô mệt lắm. Không muốn đấu tranh nữa. Cô muốn được ngủ…

Trong thế giới của cô là bóng đêm bất tận. Bỗng nhiên cô nghe thấy có giọng nói khẽ gọi mình: “Hứa Tịnh Nhi”

Giọng nói này quen thuộc quá…giống như…của Khiết Thần.

Mí mắt cô bỗng bớt nặng hơn.

Giọng nói đó tiếp tục vọng lại: “Hứa Tịnh Nhi, chỉ cần em tỉnh lại thôi. Đừng rời bỏ anh. Mọi chuyện không còn quan trọng nữa. Anh tha thứ cho em rồi!”

Sau đó cô cảm nhận được có một bàn tay nào đó đang siết chặt tay mình.

“Hứa Tịnh Nhi, đừng ngủ. Em tỉnh lại đi, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau…”

Là Khiết Thần? Là anh phải không? Cô muốn mở mắt ra nhìn anh.

Hứa Tịnh Nhi bỗng có thêm một nguồn sức mạnh mới giúp cô đấu tranh. Bóng đêm dần biết mất. Đôi mắt cô mở ra.

Ánh sáng đột ngột không khỏi khiến cô nheo mắt lại, một lúc sau mới dần làm quen, đôi mắt đen láy cứng đờ và chậm chạp chuyển động, nhận ra mình đang nằm ở bệnh viện.

Sau đó cô cảm thấy bàn tay mình đang được nắm chặt, giống như trong giấc mơ, là Cố Khiết Thần sao?

Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu một cách khó khăn để nhìn sang, khi nhìn thấy người đang nằm bò bên cạnh giường ngủ, ánh mắt cô hơi sững lại.

Không phải là Cố Khiết Thần…

Người ở bên cạnh cô, nắm tay cô, là Tiêu Thuần!

Hóa ra những lời cô nghe được lúc hôn mê chỉ là tưởng tượng của cô…

Thì ra suy nghĩ chân thực nhất sâu trong lòng cô là muốn nghe Cố Khiết Thần nói rằng, những chuyện trước đây hãy bỏ qua, sau này chúng ta hãy sống với nhau thật tốt sao?

Vậy mà cô còn có hy vọng xa vời với Cố Khiết Thần?

Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ đờ dẫn mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa.

Bình luận

Truyện đang đọc