CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 469

Vân Nhu vừa hết sững sờ, lại nghe thấy Cố Khiết Thần nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, nụ cười cũng đông cứng lại. Cô ta cứng ngắc xoay người lại, nhìn về phía Cố Khiết Thần, siết chặt hai tay.

Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ Cố Khiết Thần sẽ nói ra những lời như vậy, đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đúng lúc đó, Cố Khiết Thần cũng nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc như gặp vầng thái dương, băng tuyết tan ra, chỉ còn lại sự dịu dàng.

“Hứa Tịnh Nhi, anh của ba năm trước vẫn chưa đủ tốt, nên em không cần anh. Anh biết tiêu chuẩn của em trước giờ luôn rất cao, ba năm nay anh không ngừng cố gắng, cố gắng trở thành Cố Khiết Thần tốt hơn, để có thể xứng với em, em mới chịu cưới anh”.

“Cuối cùng anh cũng chờ được em trở về, anh sợ em lại đi mất nên mới nóng lòng cầu hôn em. Em từng nói em muốn quà cầu hôn là Thập Lý Hồng Trang. Sính lễ một tỷ tệ chính là “Thập Lý Hồng Trang” mà anh dành cho em, cuối cùng anh cũng cưới được em”.

Những lời này là câu trả lời cho những câu hỏi mà đám phóng viên công kích Hứa Tịnh Nhi khi nãy, nhưng dường như Cố Khiết Thần không thèm giải thích với bọn họ, anh chỉ nói với Hứa Tịnh Nhi, đây là lời giải thích, cũng là lời tỏ tình sâu sắc.

Những người vừa rồi chế giễu, mỉa mai, hắt hủi Hứa Tịnh Nhi, ai nấy đều trợn tròn mắt. Bước ngoặt này chẳng khác nào Như Lai Thần Chưởng vả vào mặt bọn họ, không chỉ là vả mặt, mà còn vả cho nằm bẹp dưới đất.

Đường đường là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, Tổng giám đốc một tay che trời của tập đoàn Cố Thị, vậy mà lại hạ mình trước mặt Hứa Tịnh Nhi như vậy?

Đây có phải là ta thắng được cả thiên hạ, nhưng lại thua trước tay nàng trong truyền thuyết không vậy?

Trời đất ạ, đây là tình yêu thần tiên gì chứ?

Đã có người không nhịn được kêu lên cảm thán: “Trời ơi, hóa ra là Cố tổng bị vứt bỏ? Ngay cả Cố tổng mà Hứa Tịnh Nhi cũng không cần, ghê gớm quá đi mất!”.

“Sinh thời được nghe Cố Khiết Thần nói là anh không đủ tốt, trái tim thiếu nữ của tôi muốn vỡ tung mất!”.

Tình hình lập tức thay đổi, trong nháy mắt, những lời vừa rồi Vân Nhu nói là Cố Khiết Thần yêu cô ta tha thiết mới trở thành trò cười.

Cô ta đứng im tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không kìm chế được bắt đầu run rẩy. Rồi cô ta cắn mạnh môi dưới, ánh mắt liếc về phía Chu Mỹ Kỳ.

Chu Mỹ Kỳ nhanh chóng tỉnh táo lại, chất vấn Cố Khiết Thần: “Cố tổng, nếu anh đã yêu Hứa Tịnh Nhi sâu sắc như vậy, vậy còn cô Vân Nhu thì sao? Anh không giải thích sao? Hay là anh chột dạ?”.

Lời này nói ra, những cảm thán của mọi người về mối thâm tình giữa Cố Khiết Thần với Hứa Tịnh Nhi đều bị thu lại.

Phải đấy, Vân Nhu tự tin xuất hiện ở đây, chân tình nói ra những lời đó, nghe không giống giả chút nào, nếu như giữa cô ta và Cố Khiết Thần không có tình cảm, thì cô ta việc gì phải có mặt ở đây?

Cô ta là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, lẽ nào cô ta lại đến đây để người ta chê cười? Như vậy không hợp lý.

Lúc này Cố Khiết Thần bảo vệ Hứa Tịnh Nhi, cũng có thể là do đã tuyên bố với mọi người Hứa Tịnh Nhi là nữ chủ nhân nhà họ Cố, anh không thể nào tổn thương Hứa Tịnh Nhi trước mặt bao nhiêu người được, như vậy khác nào làm bẽ mặt ông cụ Cố luôn yêu thích Hứa Tịnh Nhi! Cho nên, anh chỉ có thể hi sinh Vân Nhu, để Vân Nhu chịu thiệt.

Vân Nhu ám thị Chu Mỹ Kỳ hỏi, đúng thật là cố ý hướng mọi người nghĩ như thế, Cố Khiết Thần chọn Hứa Tịnh Nhi, đã khiến cô ta mất mặt, nhưng dù cô ta có thất bại, thì cũng phải giành được sự đồng tình cho bản thân.

Thế là, vào lúc ánh mắt của mọi người hướng về cô ta, hai mắt cô ta rưng rưng lệ, trực rơi mà không rơi, cô ta nhìn Cố Khiết Thần với vẻ bi thương, miệng hé ra rồi lại nín lặng, cuối cùng không nói gì cả, giống như là chấp nhận vì anh mà chịu thiệt thòi.

Bình luận

Truyện đang đọc