CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 422

Sự bình tĩnh của Hứa Tịnh Nhi khiến Vân Nhu hơi ngạc nhiên, cô ta cụp mắt xuống, đáy mắt lóe lên tia âm trầm rồi nhanh chóng biến mất.

Khi ngước mắt lên, vẫn là dáng vẻ tao nhã điềm tĩnh xinh đẹp đó: “Được, bắt đầu đi”.

Hứa Tịnh Nhi lấy bút ghi âm, sổ ghi chép và bút từ trong túi ra. Cô bấm nút bắt đầu ở bút ghi âm, đặt lên bàn, rồi mở sổ ghi chép ra, trong đó là các câu hỏi cô đã chuẩn bị trước. Đúng lúc cô định lên tiếng hỏi thì Vân Nhu đã cướp lời.

“Phóng viên Hứa, nói về sự thành công trong sự nghiệp của tôi, tôi đã vượt mọi chông gai như thế nào, từng bước bước lên vũ đài lý tưởng của tôi một cách khó khăn ra sao, tôi đều đã từng nhắc đến trong các bài phỏng vấn ở nước ngoài, tôi không muốn nói lại những chuyện này nữa. Thế nên hôm nay tôi muốn nói về cuộc sống tình cảm của tôi, tôi muốn để những người hâm mộ của tôi, những người thích tôi, theo dõi tôi sẽ hiểu về tôi hơn”.

Hứa Tịnh Nhi biết, nếu Vân Nhu đã giương cờ chiến, thì đây sẽ không thể là cuộc phỏng vấn bình thường yên ả được. Còn cô đã lựa chọn nghênh chiến thì cũng sẽ không lùi bước.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thẳng vào mắt cô ta, đáp: “Được thôi, vậy chúng ta không cần phải câu nệ vào hình thức phỏng vấn bình thường nữa, cô Vân Nhu muốn nói gì thì cứ nói thoải mái đi”.

Tư thái của Vân Nhu vô cùng tao nhã, hai chân hơi vắt chéo, nghiêng về một bên, đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, đúng kiểu ngồi thục nữ tiêu chuẩn. Cô ta hé môi, chậm rãi lên tiếng.

“Sở dĩ tôi chọn tạp chí Z để làm phỏng vấn, là vì người trong lòng tôi trước đó… cũng có bài phỏng vấn đăng trên quý báo”.

Không phải vì cô mà là vì Cố Khiết Thần? Vậy là cô ta đang ám chỉ cô tự mình đa tình, hay là cô ta không coi cô ra gì?

Bàn tay đang cầm bút của Hứa Tịnh Nhi siết chặt, lúc đặt bút viết vào sổ, cô viết rất mạnh tay.

Dường như Vân Nhu liếc cô một cái, nói tiếp: “Tôi và anh ấy từng ở bên nhau năm năm. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, tôi cũng là mối tình đầu của anh ấy”.

Năm năm bên nhau, mối tình đầu của nhau…

“Chắc cô cũng biết Khiết Thần là người thờ ơ lạnh lùng đến mức nào, những người và chuyện mà anh ấy không thích, anh ấy sẽ không cho phép xuất hiện bên cạnh mình. Vậy nên trong năm năm đó, bên cạnh anh ấy chỉ có tôi. Bao gồm cả lúc anh ấy đau khổ nhất khi bố mẹ qua đời, cũng là tôi ở bên cùng anh ấy vượt qua. Chúng tôi của khi đó thực sự rất hạnh phúc… chỉ có nhau mà thôi”.

“Nhưng sau đó tôi mới biết, ông nội đã nhắm sẵn vị hôn thê cho anh ấy từ nhỏ, nhưng Khiết Thần không chấp nhận hôn ước này. Đối với vị hôn thê kia, anh ấy trước giờ chưa bao giờ quan tâm, cũng không thích”.

Hơi thở của Hứa Tịnh Nhi trầm xuống, tim đau nhói.

“Phóng viên Hứa, xin lỗi vì đã nói thẳng như vậy, nhưng đây là sự thật. Hơn nữa… cho dù tôi không nói, chắc cô cũng cảm nhận được nhỉ? Trước giờ Khiết Thần rất chán ghét cô”.

Hứa Tịnh Nhi cắn chặt răng, hít sâu một hơi, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh nhất: “Cô Vân Nhu, chủ đề của cuộc phỏng vấn hôm nay là cuộc sống tình cảm của cô, chứ không phải là của tôi và Cố Khiết Thần. Chuyện giữa chúng tôi thế nào không đến lượt cô lên tiếng”.

Cô ngừng một lát, nói thêm: “Quá khứ, chính cô cũng đã nói cô và Cố Khiết Thần chỉ là quá khứ, là chuyện trước khi gặp tôi. Chuyện đã qua thì không có bất cứ ý nghĩa gì, nếu có ý nghĩa thì hiện giờ vợ anh Cố phải là cô chứ không phải là tôi”.

Nếu Vân Nhu muốn dùng chuyện quá khứ của cô ta và Cố Khiết Thần để làm tổn thương cô thì cô ta quá ngây thơ rồi. Về mặt tình cảm cô có chút yếu đuối nhưng cũng tùy người.

Cô vì quá yêu Cố Khiết Thần mới trở nên yếu đuối, người cô quan tâm là Cố Khiết Thần, còn Vân Nhu là cái thá gì chứ? Cô ta dựa vào đâu mà giễu võ dương oai trước mặt cô?

Bình luận

Truyện đang đọc