CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 880

Tả Tư đi tới, rủ mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, cũng không nói nhiều, vào thẳng vấn đề: “Buổi họp báo tôi sẽ sắp xếp vào ba ngày sau. Mấy ngày tới, tốt nhất cô nên khiêm tốn một chút, đừng lộ mặt. Tôi sắp xếp chỗ ở cho cô hay là cô có chỗ đi rồi?”.

Cô ta đồng ý nhanh hơn tưởng tượng của Hứa Tịnh Nhi một chút.

Cũng phải, Tả Tư làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ là… cô luôn cảm thấy hình như cô ta có chiêu trò gì đó.

Nhưng không sao, cô không sợ cô ta ra chiêu, chỉ khi cô ta ra chiêu rồi thì mới có thể biết rõ rốt cuộc cô ta muốn chơi thế nào, tốt hơn là không làm gì rất nhiều.

Về chỗ ở, cô có.

“Không cần làm phiền cô, tôi có nơi để đi. Tôi sẽ tự đi, không cần tiễn”.

Tả Tư nhíu mày: “Nơi này rất hẻo lánh, không dễ để gọi xe”.

Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn, chẳng mấy chốc bên kia đã trả lời. Cô quơ màn hình trước mặt Tả Tư, cười nói: “Yên tâm, tôi có người đón”.

“Vậy thì được thôi, ba ngày sau gặp nhau ở buổi họp báo”.

Bốn mươi phút sau, Tiêu Thuần lái xe Mercedes G-class màu đen đến trước cửa. Hứa Tịnh Nhi lên xe, sau đó rời đi.

Chuyện họp báo tất nhiên được lan truyền rất nhanh.

Cứ ngỡ ba ngày này ông Tả hoặc Tả An sẽ làm gì đó. Dù sao tin tức Cố Khiết Thần thanh minh anh chưa chết không phải chuyện lớn, nhưng lỡ như anh nói ra thời gian anh mất tích có liên quan gì đó với Tả Thị bọn họ, đối với ông Tả và Tả Thị đều là chuyện vô cùng rắc rối. Còn đối với Tả An mà nói, anh ta chỉ thiếu chút nữa là có thể có được Tập đoàn Cố Thị, vậy mà lại sắp bị phá hỏng.

Thế nhưng, ba ngày này vô cùng bình yên, dù là ông Tả hay Tả An đều không có bất cứ động tĩnh nào, khiến người ta không biết đây rốt cuộc là sự yên bình trước cơn giông bão, hay là có sự sắp xếp khác.

Thời gian ba ngày nháy mắt trôi qua, cuộc họp báo diễn ra như đã hẹn.

Cuộc họp báo được tổ chức ở tầng một của tòa nhà Tập đoàn Cố Thị.

Một giờ năm mươi phút chiều, ở đại sảnh rộng lớn toàn là phóng viên, còn có nhân viên bao vây từng lớp, hầu như chật kín không còn kẽ hở.

Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần đứng ở một góc khuất. Hai người đều dựa vào lan can, đợi Cố Khiết Thần và Tả Tư xuất hiện, giờ chính thức bắt đầu là hai giờ, còn mấy phút nữa.

Bỗng nhiên Tiêu Thuần huých tay Hứa Tịnh Nhi, đợi cô nhìn lại thì hất cằm ra hiệu cho cô nhìn sang một phía khác.

Hứa Tịnh Nhi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, là Tả An và Kiều Sở. Bọn họ cũng đã đến, nhưng không xuống tầng một, mà tìm một vị trí trên tầng hai giống như bọn cô, đứng đó nhìn xuống dưới.

Dường như có linh cảm, Tả An ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Hứa Tịnh Nhi, không sai lệch.

Hai người chạm mắt với nhau giữa không trung. Ánh mắt của Tả An sâu xa, còn của Hứa Tịnh Nhi thì bình tĩnh không gợn sóng, sau khi nhìn nhau mấy giây thì lại dời đi dường như cùng một lúc.

Lớp ngụy trang cuối cùng giữa bọn họ cũng đã xé bỏ toàn bộ, đôi bên không thể trở thành người yêu, cũng không thể trở thành bạn, chỉ có thể nói là kẻ địch.

Bình luận

Truyện đang đọc