Chương 816
Ác mộng sao?
Cũng phải. Anh ta thường hay gặp ác mộng. Lần trước lúc bị thương và sốt cũng cứ gọi mẹ mãi không thôi.
Vì vậy anh ta vì lo lắng cô bị thương nên mới mất kiểm soát và chạy đến đây à…
Hứa Tịnh Nhi nhìn Tả An. Người đàn ông nho nhã lúc này trông thật bơ phờ, mái tóc rối tung, trên người vẫn mặc nguyên đồ ngủ. Cúc áo cũng đóng nhầm. Có lẽ do quá lo lắng mà lúc này anh ta cau chặt mà, mồ hôi lấm tấm.
Ngoài lần trước lúc ở trên núi ra thì rất hiếm khi thấy anh ta trong bộ dạng lôi thôi, chật vật như thế này.
Vì cô mà Tả An đã mặc kệ hình tượng của bản thân.
Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy ấm áp. Vì không muốn để Tả An lo lắng nên cô nói bằng giọng vô cùng điềm tĩnh: “Bị trầy da có chút xíu thôi. Không sao. Em bôi chút thuốc là khỏi. Anh đừng lo”.
“Ác mộng cũng chỉ là một giấc mơ. Ngủ dậy là hết. Anh thoải mái chút đi nhé”.
Tả An nhìn chăm chăm cô gái trước mặt. Giọng nói của cô đi vào tai anh như có ma lực, khiến cho anh ta bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Lần trước, cũng chính cô giúp anh thoát ra khỏi cơn ác mộng. Lần này cũng vậy.
Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy chứ. Ở bên cạnh cô, anh ta cảm thấy thật bình an và tự tại.
“Ừm, nghe lời em”, Tả An mỉm cười: “Em nói gì thì là như thế đó”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Vậy giờ anh về ngủ thêm chút đi”.
Câu trước vừa nói là nghe em mà câu sau đã lắc đầu rồi: “Giờ anh không về đâu”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi im lặng: “Lẽ nào anh muốn đứng tiếp ở đây sao? Hay là…anh sợ ngủ một mình”.
Tả An nhìn chăm chăm vào cô, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng loạn. Anh ta mím môi: “Nếu như anh nói là phải thì em có ở cùng anh như lần trước không?”
“…”
Lần trước rõ ràng là một tình huống hết sức bình thường. Anh ta ngủ, cô ngồi bên cạnh canh. Thế nhưng anh nói cứ như là giữa họ có gì mập mờ lắm.
Hứa Tịnh Nhi khựng người, ho khù khụ mấy hơi.
Tả An nhận ra được sự ngường ngùng của cô. Anh khẽ giải thích: “Anh đùa thôi. Giờ anh không đi là vì muốn giúp em xử lý vết thương. Em chắc là không cần đi bệnh viện chứ?”
“Không cần đâu”, Hứa Tịnh Nhi từ chối.
“Không cần đi bệnh viện, cũng không cần anh giúp đâu, em có thể tự làm được…”
Tả An cứ như không nghe thấy lời cô nói. Anh đưa tay ra, cầm giúp cô hai túi đồ, sau đó sải bước đi lên bậc thang.
Hứa Tịnh Nhi định nói tiếp mà bỗng á khẩu.
Cô nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Tả An tầm mười giây, sau đó đi theo anh.