CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 901

Chuyện giữa Tiêu Thuần và mẹ, cô ấy muốn tự mình đối mặt.

Hứa Tịnh Nhi không yên tâm, nhưng cô đi cùng cũng không phù hợp, vì dù sao thì vì cô mà Tiêu Thuần mới biết những chuyện của Bạch Ngọc Phương. Cũng vì cô mà Tiêu Thuần phải vạch tội mẹ mình.

Nhìn Tiêu Thuần bước lên xe rời đi, cô chỉ có thể nói với Từ Soái: “Anh ở cạnh cô ấy, tôi lo cô ấy cảm xúc không ổn định lại xảy ra chuyện”.

Từ Soái đương nhiên không cần cô nói thì cũng gật đầu. Anh ta đang định đi về phía xe của mình thì đột nhiên dừng lại và nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Tiếp theo cô định làm gì, nếu cần tôi giúp thì cứ liên hệ với tôi nhé”.

Nghe thấy vậy, Hứa Tịnh Nhi khẽ giật mình. Sau đó cô mỉm cười, không hề trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi còn có thể làm gì nữa?”

Từ Soái chau mày, tỏ vẻ không hiểu: “Lẽ nào không phải là cướp rể sao?”

Hả!!!!

Tại sao mọi người lại đều hiểu nhầm cô thế nhở?

Hứa Tịnh Nhi tỏ ra bất lực, phải thanh minh một lần nữa: “Không hề, không hề, No! Phủ định ba lần luôn!”

Từ Soái đọc được tâm tư của tất cả phụ nữ trừ Hứa Tịnh Nhi, anh ta lớ ngớ: “Vậy thì vì cái gì?”

“Vì ông chứ ai nữa”, Hứa Tịnh Nhi trả lời dứt khoát. Cô nói chẳng cần suy nghĩ: “Ông tốt với tôi, đương nhiên tôi phải tìm ra người hại ông, quan tâm tới tập đoàn Cố Thị vì ông rồi”.

Sắc mặt Từ Soái biến đổi đầy ý vị.

Chần chờ vài giây, anh ta vẫn nói nhỏ: “Hứa Tịnh Nhi, cô…không phải bị Khiết Thần làm tổn thương sâu sắc quá nên dồn tình cảm qua cho ông cụ đấy chứ? Như vậy không tốt đâu. Mặc dù ông cụ lúc trẻ cũng phong độ lắm…”

“…Câm miệng, anh biến đi. Ngay!”, nhìn bộ dạng như sắp muốn đá mình đến nơi của Hứa Tịnh Nhi, Từ Soái quyết định không gây sự với cô nữa. Anh ta rảo bước đi về phía chiếc xe, ngồi vào và lái đi.

Từ Soái nhìn gương chiếu hậu. Bóng hình cô gái nhỏ dần. Anh ta khẽ thở dài, lầm bầm: “Như vậy cũng tốt, dù sao thì Khiết Thần…”, vừa nói anh ta vừa thở dài nặng nề hơn.

Tại Cục cảnh sát, trong phòng gặp mặt.

Tiêu Thuần và Bạch Ngọc Phương ngồi đối diện, không ai nói gì. Tiêu Thuần đợi Bạch Ngọc Phương lên tiếng trước, nhưng từ đầu tới cuối bà ta luôn im lặng.

“Vạch tội người đó đi”, Tiêu Thuần phá vỡ sự im lặng: “Chuyển tội trạng qua cho người đó”.

Bạch Ngọc Phương lắc đầu: “Con về đi”.

“Vì sao chứ? Mẹ yêu ông ta sao?”, Tiêu Thuần trở nên bình tĩnh. Lúc cô lên tiếng, thậm chí còn không thể hiện bất kỳ biểu cảm gì. Cô ấy thật chỉ muốn biết câu trả lời.

Bạch Ngọc Phương nhếch miệng cười nhạt: “Cứ cho là vậy đi”.

“Vậy còn bố thì sao?”

“Bố con…”, dù câu trả lời có thể khiến Tiêu Thuần không vui nhưng Bạch Ngọc Phương vẫn đáp lại: “Ông ấy không yêu mẹ, mẹ cũng không yêu ông ấy”.

Tiêu Thuần vô thức siết chặt nắm đấm: “Vậy còn con?”

Hai người không yêu nhau sinh ra cô ấy. Vậy thì cô ấy là cái gì? Một mối quan hệ được duy trì từ hai người không yêu nhau, giữa họ có khi chỉ có lợi ích giữa hai gia tộc mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc