CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Hứa Tịnh Nhi vội vàng nói nhỏ: “Khiết Thần, anh mau gọi cho trợ lý Lâm bảo anh ta tới thanh toán đi”.
Khiết Thần ngồi điềm nhiên, không hề tỏ ra hoảng loạn.

Lúc này anh chỉ cảm thấy Hứa Tịnh Nhi vô cùng đáng yêu.

Anh nhếch miệng cười như không cười.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy bực bội.

Còn cười sao? Đợi đến lát nữa vì ăn chùa mà bị bắt tới đồn thì có phải đường đường là một tổng tài của Cố Thị mà bị mất mặt không? Để xem khi đó còn thấy buồn cười hay không?
Tầm ba giây sau Khiết Thần mới lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, em mang thẻ theo không?”
Thẻ? Thẻ gì cơ?
Hứa Tịnh Nhi vỗ đầu, nhớ lại năm ngoái Khiết Thần có tặng cô một chiếc thẻ đen.

Bởi vì chiếc thẻ quá quan trọng nên cô không dám vứt lung tung, nhỡ mà mất thì không đền nổi, vì vậy cô luôn mang theo bên người.
“Em có!”
Hứa Tịnh Nhi giống như đi giữa sa mạc gặp được ốc đảo.

Cô kéo chiếc khóa nhỏ trong túi, lấy ra một phong bì màu đỏ, từ phong bì lấy ra một chiếc thẻ màu đen sáng loáng.

Khiết Thần hất cằm, trong bộ dạng vô cùng điềm nhiên và nói với người quản lý: “Vợ tôi trả tiền”.
Người quản lý lập tức cười thầm.
Vừa rồi còn nghênh ngang nói cái gì mà nuôi được.

Đến lúc nước sôi lửa bỏng thì hóa ra là cô nuôi anh chứ nào phải anh nuôi cô.
Ăn cơm chùa tới mức mặt dày vô đối thế này thì đúng là người quản lý mới thấy lần đầu.
Ngày nay, nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn mặt được.

Mặt tiền chẳng đáng tin chút nào.
Người quản lý cầm tấm thẻ đi thanh toán.

Điện thoại của Khiết Thần đột nhiên kêu lên.

Anh cúi nhìn, là tin nhắn khoản chi mà ngân hàng gửi tới.
Anh nhếch miệng cười, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
Cảnh đêm trên tầng thượng của nhà hàng rất đẹp, chỉ có điều gió hơi to.

Lúc Hứa Tịnh Nhi bước ra, gió ập tới, dù cô mặc áo khoác thì vẫn lạnh tới mức co người lại.
Khiết Thần thấy vậy bèn nhớ lại áo khoác lần trước Lâm Vũ Hàm khoác lên vai cô.

Thế là anh cũng cởi áo khoác ra không chút suy nghĩ, bọc lấy cơ thể Hứa Tịnh Nhi.

Cô giật mình, một giây sau, Khiết Thần lại nắm lấy tay cô, đi về phía bãi đỗ xe.
Hứa Tịnh Nhi thấy anh chỉ mặc chiếc áo mỏng, rồi lại nhìn chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm của anh trên người thì khẽ nhìn xuống.
Cả hai người đều không để ý thấy rằng có một chiếc xe đang đỗ ngoài cửa hàng.

Bên trong xe có một người ngồi đang nhìn chăm chăm quan hát họ, hay nói đúng hơn là nhìn Khiết Thần, cho tới khi hai người bước lên xe và rời đi.
Người này ngồi im lặng một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi bên kia nghe máy, người này nói giọng dịu dàng: “Thuần Thuần, gặp mặt đi”.
Trở về chung cư, Khiết Thần đi thẳng tới phòng sách, tiếp tục xử lý đống tài liệu đang xếp chồng.
Hứa Tịnh Nhi về phòng ngủ, tắm rửa trước rồi bước ra.

Cô bôi lotion, dưỡng da.

Sau khi làm xong bước cuối cùng, cũng không thấy Khiết Thần về phòng, cũng không biết anh sẽ làm việc tới khi nào.
Lúc chăm sóc cô thì bắt cô nghỉ ngơi vô cùng nghiêm khắc, tại sao không thấy anh nghỉ ngơi chứ?
Đúng là hình mẫu điển hình của việc bắt người khác làm còn mình thì không.
Lúc tối cô ăn hơi nhiều nên tới giờ vẫn còn đầy bụng.

Cô đang định vận động để tiêu hóa bớt thì bất chợt nhìn thấy chiếc áo khoác lúc nãy cô để ở ghế sô pha.

Cô bước tới, cầm lên, định cho vào lồng giặt.
Cô sờ vào túi áo xem có gì không thì bỗng nhiên cô chạm phải thứ gì đó.
Hứa Tịnh Nhi vô thức lấy thứ đó ra, vừa nhìn, mắt cô đã trợn tròn.


Bình luận

Truyện đang đọc