CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 147:


Người đàn ông bị cô ta đẩy không chút phòng bị.

Cơ thể cao to của người này đổ về phía Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi luôn cảnh giác Chu Mỹ Kỳ.

Thấy vậy, cô nhanh chóng né qua một bên khiến người đàn ông kia đổ rầm ra đất, phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Người đàn ông vô thức định đứng dậy nhưng những người phía sau cứ thế lao lên.

Đám phóng viên nhao nhao lao tới khiến người đàn ông bị vây vào chính giữa.

Nhất thời, người này không đứng dậy nổi.

Tay chân, cơ thể còn không ngừng bị người khác giẫm đạp.

Người đàn ông đau tới mức toát mồ hôi hột.
Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông mặc áo gió ngay trước mặt.

Cô chỉ cần với tay ra là chạm tới, thế nhưng cô lại nhìn người đàn ông bị ngã, bị giẫm đạp tới tấp trước mặt.

Cô bèn nghiến răng.
Một giây sau, cô đã quyết tâm từ bỏ người đàn ông mặc áo gió.

Cô quay người, đi về phía người đàn ông bị đẩy ngã kia.
Lúc cô dìu người đàn ông đó dậy thì nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ đã tiếp cận được người đàn ông mặc áo gió.

Sau đó cô ta nhìn cô, hất cằm để lộ nụ cười chiến thắng đầy đắc ý.
Hứa Tịnh Nhi cũng trợn ngược mắt lại chẳng chút khách khí.

Cô quay người nhìn người đàn ông.

Người này đội mũ lưỡi trai.

Chiếc mũ được kéo thấp xuống.

Hơn nữa anh ta cúi đầu khiến cô chỉ nhìn thấy miệng và cằm.
Nước da của người đàn ông rất trắng với bộ râu hình chữ bát trông vô cùng buồn cười.

Có thể nhìn ra đây là một thanh niên.

Có điều lúc này toàn thân người đàn ông đang run rẩy, môi trắng bệch giống như đang không được khỏe.
Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày, vội đưa tay ra dìu người đàn ông rồi đi ra khỏi đám đông.

Họ tới một chiếc ghế trống.

Cô để người đàn ông ngồi xuống.
Cô lấy từ trong túi ra một bình đựng nước ấm, mở nắp và rót nước ra đưa cho người đàn ông: “Anh vẫn ổn chứ?”
Người đàn ông nhận lấy.

Giọng anh ta khẽ run run: “Cảm ơn, đỡ hơn chút rồi”.
Hứa Tịnh Nhi nhướn máy.

Giọng nói của người đàn ông không ngờ lại dễ nghe đến vậy.

Cô nhìn người đàn ông, thấy tay chân anh ta toàn là vết thương bèn nói: “Có cần tôi đưa tới bệnh viện không?”
Người đàn ông lúc này đã bình tĩnh trở lại: “Không cần, vết thương nhỏ thôi.

Tôi chỉ là…bị bệnh sợ đám đông.

Giờ người ít đi rồi, có thể thở được rồi”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu, lập tức hiểu ra vì sao vừa rồi anh ta lại bị ngã không dậy nổi.

Nhưng dù sao anh ta cũng là người lạ nên cô không hỏi nhiều.
Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng mang theo vẻ cầu xin: “Tôi muốn xin cô một điều, không biết cô có thể giúp tôi không”.
“Anh nói đi”.
“Mặc dù hơi mạo muội nhưng cô có thể đưa tôi về chỗ ở được không.

Tôi e rằng giờ bản thân chẳng thể nào tự đi một mình được”.
Hứa Tịnh Nhi chẳng phải người tốt gì cho cam.

Nhưng thấy anh ta yếu ớt như vậy, hơn nữa có lẽ buổi phỏng vấn hôm nay cũng đã bỏ lỡ, vậy thì…làm người tốt làm tới cùng vậy.
“Đi thôi!”
Hứa Tịnh Nhi lái xe đưa người đàn ông tới một khu dân cư cap cấp.

Người đàn ông dựa vào ghế giả vờ ngủ.

Có thể thấy anh ta khó chịu tới mức nào.

Sau khi chiếc xe dừng lại, cô khẽ lay người đàn ông: “Tới rồi”.
Người đàn ông từ từ mở mắt.

Anh ta im lặng vài giây, bình tĩnh trở lại rồi mấp máy môi và gắng gượng nói ra vài từ: “Cảm ơn cô”.
Hứa Tịnh Nhi cười, chớp mắt đầy tinh nghịch: “Không cần cảm ơn!”
Người đàn ông bị trêu chọc, cuối cùng cũng mỉm cười nho nhã.

Sau đó người này lấy từ trong túi ra hộp danh thiếp, đưa cho Hứa Tịnh Nhi: “Đây là danh thiếp của tôi.

Tôi có thể lưu danh thiếp của cô được không?”
Hứa Tịnh Nhi lịch sự nhận lấy.

Cô liếc nhìn dòng tên được viết trên tấm danh thiếp.

Đôi mắt đen láy của cô lập tức sáng rực.

Chương 148:

Có câu nói: Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.


Hứa Tịnh Nhi nhìn dòng chữ được in trên tấm danh thiếp, suýt nữa thì cô hét lên. Bởi vì dòng tên được viết trên đó chính là Lâm Vũ Hàm!


Niềm vui tới quá bất ngờ. Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông với vẻ không dám tin. Cô quay qua nhìn, khẳng định chắc chắn đây chính là Lâm Vũ Hàm mà mình cần tìm chứ không phải là người cùng họ cùng tên.


Vừa rồi anh ta luôn cúi đầu, mũ lại kéo rất thấp che gần hết nửa khuôn mặt, cộng thêm bộ râu hình chữ bát nên cô nhất thời không liên tưởng ra anh ta với người đàn ông khôi ngô, tuấn tú trong hình.


Giờ anh ta ngẩng đầu lên. Hứa Tịnh Nhi cẩn thận quan sát thì đúng là cùng một người thật.


Lâm Vũ Hàm nhìn ánh mắt của cô với vẻ khó hiểu: “Sao thế, trên mặt tôi dính gì à?”


Hứa Tịnh Nhi cố gắng không kích động. Cô hít một hơi thật sâu, giữ giọng bình tĩnh và lên tiếng: “Không có! Chỉ là…tôi cảm thấy anh khá đẹp trai nên nhìn lâu hơn chút mà thôi!”


Cô cũng ngại không dám nói thẳng mình tới vì Lâm Vũ Hàm để tránh anh ta mất thiện cảm. Vì vậy, cô liền nghĩ ra cái cớ đó.


Thực tế thì Lâm Vũ Hàm trông cũng rất ổn. Là một soái ca. Nên những điều cô nói cũng không phải là nói dối.


Có lẽ do cô thẳng thắn quá nên khiến Lâm Vũ Hàm giật mình. Sau đó anh ta cười nhẹ nhàng. Có vẻ anh ta cảm thấy ngại, thế là anh ta siết nắm đấm, đưa lên che miệng, làm bộ ho vài tiếng rồi mới nói: “Cảm ơn nhé”.


Anh ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Vậy danh thiếp của cô có thể đưa cho tôi không? Chuyện hôm nay, nếu có cơ hội tôi sẽ bày tỏ lòng cảm ơn với cô!”


Đúng là người tốt thì được đối tốt. Trời đã không phụ lòng người rồi.


Hứa Tịnh Nhi còn đang nghĩ không biết làm thế nào để có thể đề cập tới vấn đề phỏng vấn một cách tự nhiên nhất. Kết quả…anh ta tự gõ cửa luôn rồi.


Tình hình hiện tại của anh ta cũng không thích hợp lắm cho việc phỏng vấn. Vì vậy Hứa Tịnh Nhi không hề lên tiếng. Và hiện cô cũng không tiện đưa danh thiếp cho anh ta.





Nếu để anh ta biết cô là phóng viên, nhỡ đâu anh ta hiểu lầm cô cứu mình là vì diễn kịch thì việc phỏng vấn anh ta sau này sẽ gặp khó khăn.


Trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Tịnh Nhi đã suy nghĩ hết sức thấu đáo. Sau đó cô bật cười: “Hôm nay tôi không mang theo danh thiếp. Thế này đi, anh đưa điện thoại cho tôi, tôi gửi anh số”.


“Được!”


Lâm Vũ Hàm đưa điện thoại cho Hứa Tịnh Nhi. Cô nhập số điện thoại xong liền trả lại cho anh ta.


Người đàn ông nhìn tên. Anh ta khẽ mấp máy môi: “Hứa Tịnh Nhi”.


Sau đó, anh ta nhìn cô và đưa tay ra: “Rất vui được biết cô”.


Hứa Tịnh Nhi cũng đưa tay ra bắt tay anh ta: “Tôi cũng rất vui được biết anh”.


Nhìn Lâm Vũ Hàm xa dần, cho tới khi anh ta biến mất khỏi tầm mắt thì Hứa Tịnh Nhi mới lấy tấm danh thiếp ra và hôn lấy hôn để!


Nếu như Chu Mỹ Kỳ biết được chính cô ta đã đẩy Lâm Vũ Hàm vào tay mình thì chắc cô ta sẽ tức tới phát khóc mất.


Hừ! Lúc này cô thật muốn nói với Chu Mỹ Kỳ rằng: “Không dìm chết được tôi đúng không? Tôi mạnh vậy đó!”


Đương nhiên, phỏng vấn vẫn chưa thành công nên cô cũng không thể quá đắc ý. Nếu không, được lại chẳng bằng mất. Phải khiêm tốn, thật khiêm tốn.


..


Hứa Tịnh Nhi về tới chung cư lúc trời chạng vạng tối. Cô vừa bước vào thì nhìn thấy đôi giày của Khiết Thần ở cửa.


Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày. Cô cảm thấy nghi ngờ. Sao anh về sớm vậy? Mới có sáu giờ. Tập đoàn Cố Thị bị phá sản rồi à? Sao anh rảnh rang thế?

Bình luận

Truyện đang đọc