CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Trở về chung cư sao?
Trước mắt Khiết Thần bỗng lóe lên hình ảnh run rẩy, co rúm đêm hôm đó của Hứa Tịnh Nhi với đôi mắt sưng đỏ đầy sợ hãi…
Anh nhắm mắt lại, day trán, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Không cần đâu, anh đi đi!”
Từ Soái nhướn mày.
Anh không ngủ với Tô Tử Thiến, Từ Soái có thể hiểu được.

Dù sao thì người phụ nữ quen ở bên ngoài mà.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi là người vợ danh chính ngôn thuận mà sao anh cũng không chịu ngủ cùng?
Thôi bỏ đi.

Dù là Tô Tử Thiến hay Hứa Tịnh Nhi thì anh ta cũng đều không coi trọng.

Anh ta cũng chẳng thể nhìn thấu tâm tư của Khiết Thần, càng làm sẽ càng sai mà thôi.
“Thôi được, vậy anh nghỉ ngơi.

Tôi đi trước đây!”
Anh ta quay người đi về phía cửa.

Mới đi được vài bước thì giọng nói phía sau lại vang lên: “Đợi đã”.
Từ Soái khựng người, quay lại nói bằng giọng chế nhạo: “Đổi ý rồi à?”
Tôn chỉ làm người của anh ta là còn sống còn phải vui, không bao giờ đè nén dục vọng của bản thân.

Hơn nữa nào phải Khiết Thần không có gái, hà tất phải khiến mình khó chịu?

Cố Khiết Thần chẳng thèm để ý tới biểu cảm mập mờ của anh ta, chỉ hất cằm về phía cửa: “Đưa cả cô ấy đi đi!”
Đương nhiên Từ Soái biết ‘cô ấy’ ở đây là ai.

Anh ta vuốt cằm và chép miệng.
Đúng là đồ độc ác, chẳng cho người ta chút cơ hội nào.

Độc ác với mình rồi mà đối với người khác lại càng độc ác hơn!
Cũng phải! Từ khi bố mẹ qua đời và cả người kia ra nước ngoài thì Khiết Thần dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm.

Anh trở nên lạnh lùng, thản nhiên giống như là khóa chặt chính mình trong địa ngục tăm tối.
Trên đời này có lẽ chỉ có ông cụ – người nương tựa duy nhất mới có thể khiến anh nhen nhóm một chút ấm áp trong lòng.
Anh ta vốn tưởng Hứa Tịnh Nhi có thể trở thành người thứ hai.

Nhưng kết quả là…
Nghĩ tới Hứa Tịnh Nhi, Từ Soái lại cảm thấy đau đầu.

Lần trước chỉ lừa cô ấy uống có mười chai khiến anh ta cảm thấy vẫn còn hơi ít.
Từ Soái không nghĩ thêm nữa.

Anh ta tạo dáng như quỳ xuống của đại thần thời xưa: “Vâng, thần tuân chỉ.

Xin hỏi vương thượng còn gì dặn dò nữa không?”
Khiết Thần chỉ ngón tay thon dài của mình về phía cửa, đuổi người không chút thương tiếc: “Mau biến!”
“Tiểu đệ biến ngay đây!”


Tô Tử Thiến sốt ruột đợi ngoài cửa.

Từ Soái kéo cửa ra, cô ta vội vàng lao lên như muốn vào trong nhìn Khiết Thần.

Thế nhưng Từ Soái lập tức đóng cửa lại.

Cố tổng lại phát điên rồi
Bụi cửa bay tung, cô ta đỏ mắt nhìn Từ Soái: “Anh làm cái gì vậy? Tôi muốn vào trong!”
Cũng không biết Khiết Thần lúc này thế nào.

Cô ta rất lo lắng cho anh.
Từ Soái chẳng buồn nhiều lời.

Anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn cô ta bằng vẻ trịch thượng: “Khiết Thần muốn được nghỉ ngơi, bảo tôi đưa cô về”.
“Vậy…vậy Khiết Thần thì sao?”
Từ Soái cảm thấy không vui: “Chi bằng cô nên lo cho mình trước đi!”
Ba năm qua có lẽ Khiết Thần đã cưng cô ta tới mức khiến cô ta não úng luôn rồi chăng?
“…”
“Có đi hay không đây?”
Từ Soái cũng mất hết kiên nhẫn.

Vừa mới bước ra khỏi cửa anh ta đã bị kéo đi uống rượu, khó khăn lắm mới hạ gục được Khiết Thần, định về ngủ một giấc thì vừa mới nằm xuống đã lại bị dựng dậy đi giải quyết vấn đề.

Anh ta cũng mệt lắm rồi!
Sắc mặt Tô Tử Thiến từ tái mét chuyển sang tím ngắt.

Cô ta mím chặt môi không nói gì.
Cô ta vẫn muốn ở lại, nhỡ đâu Khiết Thần cần cô ta thì sao? Hơn nữa…
Từ Soái đương nhiên đọc được tâm tư hồ ly của cô ta: “Cô không đi thì cứ đứng ở đây đi”, nói xong anh anh ta rảo bước đi vòng qua người cô ta.
Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy có ai đó kéo ống tay áo của mình lại.


Bình luận

Truyện đang đọc