CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 192:


Cố Khiết Thần kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn cô, nói: “Lần này không bỏ ớt nữa à?”.
Tất cả món ăn không thấy chút màu đỏ nào, khác xa với mấy món đầy ớt mà cô nấu trước kia.
“Khụ khụ…”, Hứa Tịnh Nhi lúng túng ho khan, đặt món ăn trong tay xuống, sau đó kéo ghế bên cạnh anh ra ngồi xuống, chớp mắt nói: “Không phải anh không ăn cay sao? Không phải tôi… lấy gà theo gà, lấy chó theo chó hay sao…”.
Phát hiện Cố Khiết Thần lườm mình, Hứa Tịnh Nhi lập tức đổi lời: “Là lấy chồng theo chồng!”.
Nói xong, tuân theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, cô chỉ cầm đũa gắp thức ăn cho Cố Khiết Thần: “Ăn nhiều một chút, chồng à!”.
Cố Khiết Thần rủ mắt, che đi ý cười thoáng qua nơi đáy mắt, bắt đầu không khách sáo hưởng thụ sự ân cần của cô.

Cả ngày Hứa Tịnh Nhi đều xoay quanh Cố Khiết Thần, ăn táo gọt vỏ, tắm rửa chuẩn bị nước tắm, rửa mặt đưa khăn lông, đánh răng nặn kem đánh răng, còn sấy tóc cho anh, phục vụ khá chu đáo.
Sau đó, lúc cô đợi câu khẳng định của anh và đưa thiệp mời cho cô, Cố Khiết Thần lại phớt lờ ánh mắt trông chờ của cô, nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng người, nhìn người đàn ông nằm ngủ yên tĩnh ở bên kia, tức đến nghiến răng.

Cô trừng mắt nhìn anh với oán niệm cực kỳ sâu đậm, chỉ muốn đâm thủng người anh bằng ánh mắt.
Cố Khiết Thần cố ý không từ chối cô phải không? Sau đó chơi cô một vố?
Lúc này, cô thật sự muốn làm một hình nhân dán tên của Cố Khiết Thần vào, ra sức đâm kim vào anh giống như Dung ma ma đâm Tử Vi!

Oán niệm của Hứa Tịnh Nhi kéo dài đến ngày hôm sau, mà ngày mai là phải tổ chức tiệc hàng năm rồi.

Nói cách khác, cô chỉ còn một ngày hôm nay để tranh thủ được tấm thiệp mời đó.
Nhưng Cố Khiết Thần cứ như vô địch kim cang, làm gì cũng không lay động được.

Cô hạ thấp mình, nghĩ hết mọi cách, anh lại không nhắc tới một chữ nào.

Cô vừa mệt vừa tức, lấy gối ôm trên ghế sofa lên đấm mấy cái.
Cô Lâm thấy hết biểu hiện lấy lòng cậu chủ của Hứa Tịnh Nhi hai ngày nay.

Thấy cô liên tục gặp trở ngại, cô Lâm vừa ở bên lau sàn, vừa hờ hững cho cô ý kiến: “Cô chủ, tôi cảm thấy cô dùng sai biện pháp rồi”.
Hứa Tịnh Nhi sáng mắt lên: “Chị Lâm, chị có ý gì hay?”.
Cô vỗ vào sofa, tỏ ý bảo cô Lâm ngồi xuống, vẻ mặt khiêm tốn nhờ chỉ dạy: “Lâm lão tiền bối, xin hãy chỉ giáo!”.
Cô Lâm không lau sàn nữa, ngồi xuống, khẽ ho hai tiếng mới nói: “Chỉ giáo thì không dám, nhưng tôi có thể chia sẻ cho cô một ít kinh nghiệm sống”.

Hứa Tịnh Nhi lập tức lấy giấy bút ra.
Sau khi nghe xong kinh nghiệm sống của cô Lâm, gương mặt Hứa Tịnh Nhi đỏ lên.

Cô Lâm vỗ vai cô, tổng kết một câu: “Sư phụ dẫn nhập môn, tu hành tùy mỗi người, cô chủ, hwaiting!”.
Cô Lâm, cô chạy theo trào lưu như vậy là nghiêm túc đấy à?

Buổi tối.
Cố Khiết Thần nằm trên giường như tối hôm qua, nhắm mắt ngủ.
Hứa Tịnh Nhi lại như kiến bò trên chảo nóng, muốn thực hiện cách của cô Lâm đưa ra nhưng thực sự là không làm được.

Cô vô cùng băn khoăn, trằn trọc trở mình.
Nửa tiếng sau, có lẽ Cố Khiết Thần bị cô làm ồn, không nhịn được nữa mở mắt ra.

Đôi mắt đen lạnh lùng liếc sang, giọng nói cất lên cũng rất lạnh: “Hứa Tịnh Nhi, cô có ngủ không?”.
Hứa Tịnh Nhi bị ánh mắt ấy dọa cho rụt đầu lại, gần như sắp từ bỏ, nhưng giây phút cuối cùng, cô vẫn hét lên: “Ngủ!”.
Sau đó, cô bỗng ngồi dậy, bổ nhào lên người Cố Khiết Thần.
Cố Khiết Thần không đổi sắc mặt nhìn Hứa Tịnh Nhi như con bạch tuộc quấn trên người mình, giọng nói vẫn rất bình thản: “Cô muốn làm gì?”.
Hứa Tịnh Nhi ở trước ngực anh ngẩng đầu lên, cọ sát trên người anh, cọ đến khi tầm nhìn ngang với mắt anh, cô mới hé đôi môi hồng hào căng mọng ra, nói rất nhỏ: “Tôi muốn… thì thầm bên gối”.

Chương 193:

Cũng không biết là anh không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, hay là bị câu nói thẳng của cô làm kinh ngạc, ánh mắt Cố Khiết Thần sững sờ, ánh sáng nơi đáy mắt ảm đạm, nhất thời không nói gì.


Hứa Tịnh Nhi cũng lấy hết dũng khí mới dám nhào qua, hơn nữa nói ra lời xấu hổ như vậy, cô cũng không thể dự đoán được Cố Khiết Thần sẽ phản ứng thế nào. Lúc này, tim cô đập nhanh, vô thức cắn môi, cực kỳ thấp thỏm bất an.


Đèn trong phòng ngủ đều đã tắt, chỉ có ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ, bóng đêm làm tăng thêm cảm xúc của con người. Hứa Tịnh Nhi căng khẳng đến mức tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài.


Khoảng một phút sau, cuối cùng Cố Khiết Thần cũng lên tiếng.


Anh liếc nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, giọng nói hơi trầm thấp, lộ ra chút khàn khàn ấm áp: “Vậy cô thử xem”.


Thử xem…


Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, kìm nén sự căng thẳng của mình, sau đó ghé miệng đến bên tai anh, khe khẽ thổi vào tai.


“Hứa Tịnh Nhi”, giọng nói của Cố Khiết Thần lại vang lên, lại thấp hơn một chút: “Cô chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao?”.


Theo ý nghĩa mặt chữ, đây gọi là “thì thầm bên gối”?


Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn lừa gạt qua ải chớp đôi mắt đen láy, sau đó nhíu mày, có chút băn khoăn không biết bắt đầu từ đâu.


Mối tình đầu của cô là Cố Khiết Thần, đêm đầu tiên cũng là Cố Khiết Thần, n đêm tiếp theo cũng là Cố Khiết Thần, không có người đàn ông nào khác. Trừ lần cô chủ động hôn Cố Khiết Thần sau khi uống rượu ba năm về trước, những lần khác đều là Cố Khiết Thần chủ động.


Bây giờ bảo cô chủ động, cô thật sự chỉ là một người mới, không hiểu gì cả.





Nhưng bây giờ cô đã bước được bước đầu tiên khó khăn nhất, không thể cứ vậy mà chùn chân. Huống hồ, chưa cố gắng mà đã từ bỏ cũng không phải phong cách của cô.


Hứa Tịnh Nhi âm thầm khích lệ bản thân, nắm chặt hai tay, sau đó chu môi, hôn xuống người đàn ông ở dưới người mình.


Cô cũng chỉ bắt chước một cách vụng về. Mọi kinh nghiệm của cô đều đến từ Cố Khiết Thần, cho nên bắt chước anh hôn trước, chắc là không sai chứ?


Cô hôn vào hàng lông mày của Cố Khiết Thần, hôn vào mũi anh, rồi lại hôn vào má anh. Để cho cân xứng, cô còn hôn cả hai bên trái phải, sau đó lại hôn xuống môi anh.


Nhưng tối nay Cố Khiết Thần lại không có hành động gì, cô hôn một lúc lâu, anh vẫn không có phản ứng. Hứa Tịnh Nhi còn lo phải chăng anh ngủ mất rồi, cô hôn một cái rồi ngẩng đầu nhìn xem anh có nhắm mắt hay không.


Nói thật, Hứa Tịnh Nhi đã hơi tức giận.


Tính cách Cố Khiết Thần xưa nay nhạt nhẽo, hầu như cô chưa bao giờ thấy anh bị dục vọng chi phối, hoặc phải nói là anh không có hứng thú với cô, nên không có phản ứng gì với sự quyến rũ của cô?


Quả nhiên, tay của Cố Khiết Thần bỗng dưng tóm lấy vai cô, sau đó đẩy cô ra không nể nang gì.


Hứa Tịnh Nhi lăn từ trên người anh về lại giường, lòng tự tôn cũng bị tổn thương đôi chút. Vào lúc xấu hổ thế này, cô không muốn nói chuyện, cho nên chuẩn bị lặng lẽ rúc về nửa bên giường của mình.


Nhưng cô còn chưa kịp hành động, anh đã trở mình đè lên người cô. Hứa Tịnh Nhi ngạc nhiên, hai mắt mở lớn, đầu óc có chút trống rỗng.


Không phải cô thất bại rồi à? Ai có thể giải thích cho cô biết tình huống này là sao không?


Ngón tay thon dài xinh đẹp của Cố Khiết Thần bóp cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt ẩn giấu sóng ngầm của anh. Cô nhìn thấy đôi môi anh khẽ nhếch lên, thốt ra từng chữ cực kỳ mê hoặc: “Tôi dạy cô”.

Bình luận

Truyện đang đọc