CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Trên mặt anh không có biểu cảm gì, con ngươi đen láy liếc nhanh qua gương mặt điềm tĩnh của Hứa Tịnh Nhi, chân mày hơi cau lại giây lát rồi thôi, sau cùng cất tiếng: “Được”.

Một loạt các biểu cảm thay đổi đó trong mắt người khác giống như anh vốn không hề vui vẻ với việc đó, nhưng vì chiều Tô Tử Thiến nên mới đồng ý.

Tô Tử Thiến liền nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc.

Tiêu Thuần bị bộ dạng đưa tình của cô ta làm cho phát ghét, không khách khí mà đảo mắt ngán ngẩm.

Hứa Tịnh Nhi từ đầu đến cuối chỉ nhìn xuống dưới, không lên tiếng.


Tiêu Thuần thích đông vui náo nhiệt, ngoài mấy người bọn họ ra, cô ấy còn gọi một tá cuộc điện thoại cho tất cả bạn bè của cô ấy.

Lúc gọi điện cho Từ Soái, biết được anh ta đang ở câu lạc bộ đêm mà bọn họ hay tới, mới làm nóng không khí xong, bảo bọn họ đừng chọn địa điểm nữa, tới thẳng đó luôn!
Bốn người ăn ý, đi thẳng đến câu lạc bộ đêm có tên A-PUB.


Từ Soái là hoàng tử hộp đêm không hơn không kém, tối nào không lượn qua câu lạc bộ đêm thì cũng là đắm mình trong đó, lúc bọn họ tới, anh ta đang lên cao trào, thoắt một cái lên sàn nhảy, gõ chiếc chuông bên trên và tạo bộ dạng cool ngầu, nói với tất cả mọi người ở đó: “Đêm nay Từ công tử tôi sẽ mời hết, hô lên nào!!!”.

Trong phút chốc, toàn bộ trai gái dưới sàn nhảy đểu hô lên, trong đó có một em gái với thân hình bốc lửa lao lên, tặng cho Từ Soái một nụ hôn, Từ Soát cũng không khách khí, liền cùng em gái đó trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp!
Tiếng reo, tiếng hò hét huyên náo của mọi người như sắp thổi tung nóc nhà vậy.

Cố Khiết Thần không lấy đó làm lạ, Tiêu Thuần cũng vậy, Hứa Tịnh Nhi biết Từ Soái là người như thế nào, nên cũng không ngạc nhiên, duy chỉ có Tô Tử Thiến là thốt lên kinh ngạc.

Tiêu Thuần liếc cô ta một cái, chế giễu: “Làm quá!”.

Vẻ mặt Tô Tử Thiến lúc đó có chút ấm ức.

“Tịnh Nhi, chúng ta đi thôi!”, Tiêu Thuần khoác vai Hứa Tịnh Nhi, thành thục đi vào bên trong.

Từ Soái đã bảo người chuẩn bị một phòng rộng nhất, sang trọng nhất, sau khi bọn họ đi vào, có người thông báo với Từ Soái, anh ta không nói gì mà đẩy em gái đang hôn ra, nhìn ánh mắt buồn bã của cô ta, thần thái nói: “Đừng say mê anh, anh chỉ là truyền thuyết thôi!”.



Bốn người lần lượt ngồi vào chỗ, Tiêu Thuần ngồi cùng Hứa Tịnh Nhi, Cố Khiết Thần chọn bừa một chỗ ngồi xuống, Tô Tử Thiến không do dự mà ngồi bên cạnh anh.

Từ Soái đẩy cửa bước vào, có phục vụ đi theo sau, bưng đĩa hoa quả, đồ ăn vặt, còn có cả rượu ngon mà anh ta sưu tập được ở khắp mọi nơi.

Giao tình giữa Từ Soái và Cố Khiết Thần rất tốt, với Tiêu Thuần cũng tốt, gọi nhau như anh em, anh ta ngồi ngay xuống bên cạnh Tiêu Thuần, đập vào vai cô ấy: “Công chúa hộp đêm, chào mừng em trở về, từ giờ chúng ta có thể song kiếm, cùng xưng bá tất cả các câu lạc bộ đêm, tha hồ thác loạn!”.

Tiêu Thuần cười như không cười, giơ nắm đấm lên đánh anh ta: “Biến!”.

Từ Soái ôm đầu né, nhưng không quên mách: “Khiết Thần, anh không bảo được em anh à? Cô ấy hung dữ thế này, sau này còn ai dám lấy cô ấy nữa?”.

Cố Khiết Thần thấy thế, khẽ nở nụ cười hiếm thấy: “Tôi chịu”.

Hứa Tịnh Nhi vốn dĩ còn cảm thấy ngại ngùng và bất an vì sự có mặt của Cố Khiết Thần, nhưng bị Tiêu Thuần và Từ Soái quậy như vậy, đột nhiên giống như quay trở lại thời gian hòa thuận vui vẻ ngày trước, khóe môi của cô cũng bất giác nở nụ cười.

Duy chỉ có Tô Tử Thiến, nhìn thấy không khí đó của bốn người, trong lòng bỗng thấy khó chịu.

Rõ ràng cô ta cũng ngồi đó, mà lại giống như người vô hình, không thể nào hòa nhập được…


Bình luận

Truyện đang đọc