Sau khi Hứa Tịnh Nhi uống thuốc, đặt cốc nước lên mặt tủ đầu giường, không cả nhìn Cố Khiết Thần lấy một cái mà nằm xuống giường luôn, đắp chăn kín rồi nhắm mắt lại.
Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, cho dù hai lần này Cố Khiết Thần không cố tình dày vò cô như lần trước, nhưng cuộc yêu mà không có tình yêu thì vẫn là không thể vui vẻ được.
Khi đang mơ màng, cô cảm nhận được Cố Khiết Thần lật chăn xuống giường, sau đó tiếng bước chân đi về phía phòng thay đồ, khoảng vài phút sau thì đi ra, chắc là thay quần áo, sau đó là tiếng đóng cửa phòng ngủ.
Anh đi rồi.
Đây là lần đầu tiên anh rời đi lúc nửa đêm, là cô đã khiến anh bực bội sao?
Trước đây, nếu cô làm cho anh không vui, cô luôn nghĩ là cô đã làm gì sai? Cô đã làm gì không tốt? Chỗ nào làm chưa đúng? Cô sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại và sửa sai, không để anh phải tức giận nữa, vì cô không muốn nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng đó của anh.
Khi đó cô không phải là sợ anh, mà chỉ là không muốn, không muốn nhìn thấy người mà mình thích không vui.
Vì cô là người thích Cố Khiết Thần trước, là người rung động trước, nên luôn là người quan tâm nhiều hơn, Cố Khiết Thần lại chưa từng tỏ tình với cô, cho dù anh có cưng chiều cô, cô vẫn không có đủ sức mạnh, luôn cảm thấy bất an.
Cố Khiết Thần là một người trầm tính và tẻ nhạt, cô chưa từng nhìn thấu được trái tim anh, cũng không biết anh rốt cuộc đang nghĩ những gì, sau đó cô trở nên mỏng manh yếu ớt, một phần là do được anh cưng chiều, một phần khác là… cô thực sự muốn biết Cố Khiết Thần thích cô đến mức độ nào?
Ngốc nhỉ?
Muốn chứng minh tình cảm của anh dành cho cô, cô còn phải không ngừng đi thăm dò anh.
Tình cảm của cô trước giờ luôn có gì nói đấy, cô thích Cố Khiết Thần, cô liền mạnh dạn nói với anh, cô đương nhiên cũng hi vọng Cố Khiết Thần có thể thẳng thắn tình cảm của anh dành cho cô.
Sau đó cô biết cô không thể nghe được những lời như thể tỏ tình như anh thích cô từ miệng anh nói ra, nên cô nghĩ, chẳng sao cả, cô nhượng bộ, chờ khi anh cầu hôn cô, chắc chắn sẽ khiến anh phải nói ra ba từ “anh yêu em”, cô mới gật đầu đồng ý gả cho anh.
Nhưng rốt cuộc là cô đã đánh giá cao bản thân, sau khi hai người họ qua lại một thời gian, tình cảm dần dần ổn định, bố mẹ cô liền giục chuyện kết hôn của hai người.
Một người con gái như cô đâu thể đã chủ động tỏ tình rồi, còn chủ động cả chuyện kết hôn nữa?
Cô kiên quyết không mở lời trước, đó là chút tự trọng cuối cùng của cô, nhưng sau đó, Cố Khiết Thần đưa cô tham dự yến tiệc, giới thiệu cho cô quen biết với một đám bạn, trong đó có cả Từ Soái.
Khi đó cô còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, Cố Khiết Thần giới thiệu cô với bạn anh, coi như đã đưa cô vào thế giới của anh rồi, và cũng coi như chính thức thừa nhận cô là vợ sắp cưới, sau đó… là đính hôn, rồi kết hôn…
Nhưng sự việc lại không phát triển theo như cô nghĩ, sau buổi yến tiệc đó, Cố Khiết Thần cũng không biết có phải là bận việc công ty quá không, số lần bọn họ gặp nhau bắt đầu ít đi, số lần anh gọi điện cho cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến ngay cả cô nhắn tin anh cũng rất ít khi nhắn lại.
Cô còn vì chuyện này mà phàn nàn với Tiêu Thuần, Tiêu Thuần an ủi cô, nói rằng ông cụ Cố đang giao toàn bộ mọi thứ cho Cố Khiết Thần, nên anh vô cùng bận, cô là vợ sắp cưới thì nên hiểu và thông cảm, chờ anh xong việc ắt sẽ tìm đến cô thôi.
Tiêu Thuần nói rất đúng, Cố Khiết Thần đang chuẩn bị tiếp quản toàn bộ Tập đoàn Cố Thị, khi đó ngày nào cũng lên trang nhất các báo tin tức, anh muốn chứng minh thực lực của bản thân, nên hầu như ngày nào cũng làm việc 20 tiếng.
Nhưng Tiêu Thuần đã nói sai một việc…