CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Hứa Tịnh Nhi không biết mình muốn đi đâu, cô chỉ không muốn ở cùng một chỗ với Cố Khiết Thần, dù chỉ một phút một giây cô cũng không muốn.

Nếu như hôm nay Cố Khiết Thần chỉ là một người lạ mặt, cô sẽ không quá buồn quá đau khổ, nhưng anh lại là người cô rất yêu… Là cô đã đưa dao cho anh, nên mới khiến bản thân thương tích đầy mình.

Cố Khiết Thần tựa vào ghế, anh nhìn cơ thể Hứa Tịnh Nhi lảo đảo sắp ngã, nhìn cô bước đi thất tha thất thểu, từng bước, từng bước cố gắng trụ vững.

Gió biển thổi tới, chiếc váy dài của cô bay phấp phới, cô lạnh đến phát run, người đứng không vững, cứ như có thể ngã ngay lập tức.

Thế nhưng cô không hề quay đầu lại.

Giải tỏa dục vọng không hề khiến anh cảm thấy thỏa mãn, ngược lại còn có một cảm giác trống rỗng rất lớn, dần dần nuốt trọn anh.

Trước mắt anh bỗng hiện lên hình ảnh vừa nãy Hứa Tịnh Nhi ở dưới anh, ban đầu cô còn chống trả, nhưng sau đó thì bất động, thậm chí còn nhắm mắt, bình tĩnh, lặng im như tờ.

Giống như là, dù anh có làm gì, cũng không thể khiến cô có cảm xúc.

Điều anh ghét nhất chính là sự thờ ơ của cô, cô làm đảo lộn cả thế giới của anh, nhưng cô lại thản nhiên, bình tĩnh, bất luận là ba năm trước hay hiện tại, từ đầu đến cuối, cô đều là một người ngoài cuộc tàn nhẫn, vô tình.


Nhìn Hứa Tịnh Nhi sắp đi ra khỏi tầm mắt của anh, con ngươi của anh tối sầm lại, sự ngẩn ngơ nơi đáy mắt anh cũng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

Anh nhanh tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch của mình, khôi phục dáng vẻ quần áo chỉnh tề, khởi động xe, đạp chân ga rồi phóng đi như tên lửa!
Hai chiếc đèn pha từ đằng sau chiếu đến, âm thanh chiếc xe phòng đi vang lên sau lưng Hứa Tịnh Nhi, cô vẫn không nhìn mà bước tiếp.

Sau đó, chiếc xe đi qua người cô, không hề dừng lại, vù vù chạy qua.

Cố Khiết Thần nhìn bóng dáng người con gái qua kính chiếu hậu của xe, từ to đến nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn một chấm đen… Hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng.


Gió ban đêm rất lạnh, nhưng không lạnh bằng trái tim cô, Hứa Tịnh Nhi nhìn chiếc xe màu đen hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, trái tim cứ như bị kiến cắn.

Rất nhẹ, nhưng thấu xương.

Bỗng dưng có cái gì đó rơi xuống tóc cô, một, hai, rồi ba, cô vô thức đưa tay lên sờ, cảm giác lành lạnh.

Tuyết?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy từng bông hoa tuyết từ trên bầu trời đen kịt kia rơi xuống, từ ít rồi nhiều dần, cô ngây người ra nhìn, nhìn mãi, nhìn mãi, con ngươi đen láy kia bất giác rơi lệ.


Tuyết rơi rồi.

Đọc nhanh tại truyenapp.

online
Đây là… những bông tuyết đầu tiên của năm nay.

Ban nãy Cố Khiết Thần làm thế với cô, cô còn không khóc, vậy mà lúc nhìn thấy tuyết đầu mùa rơi, cô đã không kiềm chế nổi mà nước mắt tràn mi.

Tuyết đầu mùa…
Mùa đông đầu tiên cô và Cố Khiết Thần ở bên nhau, bọn họ đã cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa.

Hồi đó cô bị ảnh hưởng bởi các bộ phim thần tượng, nhìn thấy tuyết đầu mùa thì vui lắm, nhất quyết lôi Cố Khiết Thần đi xem.

Cô đưa tay ra đón từng bông hoa tuyết rơi xuống, tươi cười nói với anh: “Cố Khiết Thần, anh có biết tuyết đầu mùa rơi thích hợp cho việc gì nhất không?”.

Người anh đứng thẳng, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, mắt nhìn cô không nói gì, bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Hứa Tịnh Nhi cũng không hi vọng anh sẽ biết, anh ấy à, chỉ biết mấy cái bản báo cáo và thành tích của công ty thôi!
Hứa Tịnh Nhi bước hai bước đến trước mặt Cố Khiết Thần, chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, giọng nói trong trẻo êm tai: “Cố Khiết Thần, tuyết đầu mùa rơi thích hợp nhất cho việc tỏ tình đấy”.




Bình luận

Truyện đang đọc