CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Người trợ lý cũng nhìn theo hướng mà Khiết Thần đang nhìn.

Bởi vì người đàn ông quay lưng về phía họ nên họ không thấy rõ mặt.

Họ chỉ thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm đang cười tươi của Hứa Tịnh Nhi mà thôi.
Sao thiếu phu nhân lại cũng ở đây vậy?…Còn ăn cơm riêng với người đàn ông khác nữa.

Nhìn kìa, còn nói chuyện vui vẻ như thế kia.

Còn khui cả rượu vang luôn kìa? Ôi trời trời, còn nâng ly chúc mừng nữa.

Thật không thể chịu đựng nổi.
Cô Lâm nói không sai.

Thiếu phu nhân có hẹn riêng.

Chỉ có điều đối tượng không phải là Cố tổng mà thôi.
Người trợ lý nhìn nụ cười rực rỡ như thái dương của Hứa Tịnh Nhi rồi lại trộm nhìn vẻ mặt lạnh như băng của sếp tổng.

Rõ ràng là bầu không khí trong nhà hàng ấm áp vô cùng, vậy mà sao người trợ lý lại cảm thấy toát mồ hôi lưng thế này cơ chứ?
Giai đoạn này Cố tổng luôn đúng giờ tan làm, về nhà ăn cơm cùng vợ.

Dù anh có không về thì cũng gọi điện báo cáo tình hình.

Anh muốn sống những ngày tháng tươi đẹp với thiếu phu nhân, vậy mà…lại cứ gặp cảnh tượng như thế này.
Thiếu phu nhân trước mặt Cố tổng, nở một nụ cười cũng cảm thấy là nhiều.


Vậy mà trước mặt người đàn ông khác, cô không chỉ trang điểm xinh đẹp mà còn cười nói khiến người khác như tan chảy.

Dù không biết mối quan hệ giữa cô và người đàn ông kia là gì nhưng có người đàn ông nào thấy vợ mình thế kia mà không ghen cho được…
Xong rồi! Tiêu rồi!
Người trợ lý nhìn đồng hồ.

Mấy ông sếp trong phòng VIP vẫn đang đợi Cố tổng.

Nhưng anh ta không dám lên tiếng, không dám hỏi, chỉ im lặng chờ đợi, im lặng trở thành một người vô hình.
Đôi mắt Khiết Thần đanh lại.

Vẻ lạnh giá thoáng hiện lên.

Anh mím môi, siết chặt hai nắm đấm, gân xanh sau lưng nổi cả lên.
Người trợ lý quan sát tâm trạng của anh liên tục.

Khi anh ta tưởng Khiết Thần sẽ nổi điên lên thì Khiết Thần lại sải bước đi thẳng về phía phòng VIP.
Ấy, một cuộc đại chiến thế giới lại tan thành mây khói một cách kỳ lạ như vậy sao?

Lâm Vũ Hàm là một người đàn ông đích thực.

Anh ta vô cùng lịch sự, hóm hỉnh.

Nói chuyện với anh ta, cô cảm thấy thoải mái và rất vui vẻ.

Hơn nữa, Hứa Tịnh Nhi từng du học nước ngoài nên họ có rất nhiều điểm chung.

Vì thế họ trò chuyện càng vui vẻ hơn.

Chẳng mấy chốc đã hơn mười giờ.
Hứa Tịnh Nhi ăn uống no nê, bèn đi nhà vệ sinh dặm lại môi.

Trên đường quay lại, cô đi ngang qua căn phòng VIP.

Người phục vụ từ bên trong đẩy cửa bước ra.

Cô vô tình liếc nhìn thì thấy bóng dáng của Khiết Thần.
Chỉ có điều cánh cửa đóng nhanh quá, cô không nhìn rõ.

Vì vậy cô không chắc có phải mình bị hoa mắt hay không.

Thế nhưng anh có ở đây hay không cũng chẳng liên quan gì tới cô.

Cô còn có chuyện quan trọng cần làm.
Sau khi trở về sảnh chính, Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống cười với Lâm Vũ Hàm: “Cảm ơn anh Lâm về bữa cơm hôm nay nhé.

Tôi rất vui.

Bữa ăn cũng rất ngon.

Quan trọng nhất là hiếm mà có được một cơ hội như thế này”.
Không thể phủ nhận, Hứa Tịnh Nhi rất biết cách ăn nói.

Cô rất có chừng mực, khiến người khác cảm thấy vui mà lại không quá phản cảm.
Lâm Vũ Hàm nâng ly: “Đúng là hiếm có”.
Hai người uống thêm chút nữa, Hứa Tịnh Nhi đặt ly xuống, khẽ ho một tiếng.

Sắc mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc.

Sau đó cô lấy từ trong túi ra danh thiếp của mình, đặt lên bàn và đẩy về trước mặt Lâm Vũ Hàm: “Lần trước tôi quên mang danh thiếp, hôm nay tôi bổ sung nhé”.
Những ngón tay xương xương của Lâm Vũ Hàm cầm lấy tấm danh thiếp.

Anh ta liếc nhìn, không quá bất ngờ.

Anh ta cười: “Hóa ra là nhà báo Hứa nổi tiếp của tòa sọan Z à, chẳng trách ăn nói hay như vậy”


Bình luận

Truyện đang đọc