CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Tô Tử Thiến còn cho rằng bản thân sẽ bị từ chối, không ngờ cuối cùng anh vẫn đồng ý, liền cười híp mắt, cô ta sốt sắng đi đến chỗ chọn bài, quay đầu vẻ đáng yêu: “Khiết Thần, chúng ta hát… hát bài Tình yêu Hiroshima được không?”.

Gương mặt Cố Khiết Thần tối sầm lại, không nhìn ra biểu cảm gì cả, anh như khựng lại một lúc, mà lại như không phải, sau đó giọng nói lạnh lùng của anh cất lên: “Tùy”.

Tình yêu Hiroshima…
Cái tên đó, cứ như một cái búa, gõ thật mạnh vào trái tim của Hứa Tịnh Nhi.

Tiêu Thuần biết nội tình, liền nhảy dựng lên, đang định mở miệng nói gì đó, thì bị Hứa Tịnh Nhi nhanh tay nhanh mắt kéo tay ngồi lại xuống ghế.

Cô ngước mắt lên nhìn cô ấy, giận giữ lắc đầu với Tiêu Thuần.

Tiêu Thuần há miệng: “Nhưng bài hát này…”.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng ngắt lời: “Kệ đi!”.

Bên kia, Tô Tử Thiến đã chọn xong Tình yêu Hiroshima, âm nhạc bắt đầu nổi lên, cô ta quay về ngồi xuống bên cạnh Cố Khiết Thần, cầm một chiếc micro đưa vào tay anh, rồi lấy thêm một chiếc nữa cho mình, âu yếm nhìn người đàn ông đẹp trai anh tuấn trước mặt.



Sớm đã từ chối anh
Thì đừng nên bận tâm sự theo đuổi của anh
Câu chuyện khiến anh hi vọng
Để lại cái tên không thể nào quên

Giọng của Cố Khiết Thần trầm mà vang, có sức hút mê người, mặc dù lúc anh hát không có cảm xúc, nhưng âm thanh vẫn rất êm tai, khiến người ta say đắm.

Tô Tử Thiến hát tiếp lời của nữ, giọng ca vô cùng ngọt ngào, chứa đựng niềm hạnh phúc vô bờ bến, làm nên một sự đối lập mới mẻ với câu từ bi thương của bài hát.


Thời gian khó trở lại
Không gian dễ vỡ tan
Tình yêu hai mươi tư giờ
Là những hồi ức tươi đẹp cả đời em không quên

Bài hát này, là bài hát duy nhất mà Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần từng hát chung với nhau.


Tiêu Thuần ham chơi, cô của ngày xưa lẽ nào lại không, hai người chơi bời không có giới hạn, đặc biệt là sau khi Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần ở bên nhau, việc gì anh cũng chiều cô, cô được chiều đến không sợ trời không sợ đất!
Cô nhớ có một năm sinh nhật, cô và Tiêu Thuần đã bao trọn một phòng KTV để hát, hai người cởi giày, giẫm lên chiếc ghế sofa bằng da xịn, vừa hát vừa nhún nhảy, cuối cùng vẫn chưa cảm thấy đã, Hứa Tịnh Nhi còn kéo cả Cố Khiết Thần hát cùng cô.

Cố Khiết Thần không đồng ý, cô liền nhu cương kết hợp, mà anh vẫn không chịu, cô tức giận, đứng lên, khom eo, một tay chống xuống sofa, một tay túm lấy cằm của Cố Khiết Thần, hùng hổ nói: “Cố Khiết Thần, anh phải hát với em, anh mà không hát với em, em sẽ tìm trai khác!”.

Cố Khiết Thần nhíu mày, cười khẩy: “Nói lại lần nữa”.

Hứa Tịnh Nhi hơi sợ, liền nhanh như chớp ngồi xuống đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ anh nũng nịu: “Em nói là, anh Cố Khiết Thần ơi, anh hát với em đi, xin anh đấy, anh là tốt nhất, anh đẹp trai nhất, em yêu anh nhất”.

Cố Khiết Thần lấy tay ấn vào trán cô, lạnh lùng đẩy cô ra, nhưng lại lên tiếng: “Bài gì?”.

Đúng lúc đó, màn hình chuyển sang bài hát Tình yêu Hiroshima, Hứa Tịnh Nhi cũng không chọn, hất cằm ra hiệu: “Bài này đi!”.

Tiêu Thuần ở bên cạnh vội kêu lên: “Tịnh Nhi, cậu không biết à? Nghe nói các đôi yêu nhau hát bài này sẽ chia tay đấy, độc lắm, cậu không sợ cậu và anh Thần hát xong sẽ chia tay à?”.

Cô của lúc đó tự tin lắm!
Cô dương cái mặt không quan tâm lên, nói: “Hứa Tịnh Nhi mình bách độc không chết, mình không sợ, nếu đã như thế, mình và Cố Khiết Thần sẽ trở thành đôi tình nhân đầu tiên hát xong bài này, mà vẫn thắm thiết mặn nồng, ân ái tới già!”.

Nói rồi cô lắc lắc cái cằm của Cố Khiết Thần, kiêu ngạo tuyên bố: “Cố Khiết Thần anh, cả đời này, là của Hứa Tịnh Nhi em!”.




Bình luận

Truyện đang đọc