CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


“Có cần tôi phải nói lại không?”, đôi môi dày của anh cất lên một cách lạnh lùng.

Trợ lý cảm nhận được sự nguy hiểm trùng trùng áp xuống, nào dám nói thêm, vội vàng lắc đầu: “Không, không cần, tôi hiểu rồi”.

Cố Khiết Thần lườm anh ta một cái, thấy anh ta vẫn còn đứng đó, lại hờ hững buông thêm một câu: “Anh rảnh lắm à?”.

Trợ lý lắc đầu lia lịa: “Không, không, không, tôi vẫn còn rất, rất nhiều công việc phải làm, giờ tôi đi làm ngay đây… không làm phiền anh nữa”.

Vừa nói, anh ta vừa quay đầu rời đi.

Quay trở về chỗ ngồi của mình, trợ lý lau đi mồ hôi trên trán, rồi uống một ngụm trà sữa lớn cho bớt sợ!
Sau này, anh ta lúc nào cũng phải ghi nhớ, không bao giờ được nhắc chuyện của Hứa Tịnh Nhi trước mặt Cố tổng nữa!
Trong phòng làm việc.

Cố Khiết Thần lấy tài liệu giở được hai trang, nhưng chẳng thể xem được gì vào đầu, anh liền ném sang một bên, tựa người vào ghế, lấy từ trong túi áo vest ra một bao thuốc, anh châm một điếu đưa lên miệng, rít một hơi rồi nhả khói ra.


Khói thuốc mù mịt, làm mờ đi tầm nhìn của anh.

Chi bên nhà họ Cố đức hạnh như thế nào, đương nhiên anh biết rõ, nịnh hót, cay nghiệt, trọng giàu khinh nghèo, khoác lên mình cái mác quý tộc, làm toàn chuyện dơ bẩn, nếu như không phải ông nội anh yêu cháu thương con, muốn ông có người nhà bầu bạn, không cảm thấy cô đơn, thì anh cũng sẽ không tiếp nhận bọn họ, mở một mắt nhắm một mắt với những việc họ làm.

Anh là người thừa kế, bọn họ sẽ a dua bợ đỡ anh, nhưng còn Hứa Tịnh Nhi, ngay cả khi nhà họ Hứa còn hưng thịnh vẫn bị bọn họ khinh thường, thì nói gì lúc sa cơ lỡ vận như bây giờ, cô lại còn là người vợ không được anh thừa nhận.

Nghĩ thôi cũng biết, cô sẽ bị đối xử như thế nào!
Nhưng vậy thì sao chứ? Cô vì tiền mà đòi lấy anh bằng được, thì phải chấp nhận mọi hậu quả… đều là cô tự chuốc lấy!
Cố Khiết Thần mải nghĩ, điếu thuốc vẫn kẹp ở ngón tay, lửa cháy dần, cháy đến đầu ngón tay của anh, cảm giác đau nhói khiến anh bừng tỉnh.

Anh đang nghĩ đến Hứa Tịnh Nhi sao?
Mặt anh lại tối sầm lại, rồi dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ngồi thẳng người dậy.

Ánh sáng nơi khóe mắt anh liếc đến chiếc điện thoại đặt bên cạnh, sắp tám giờ rồi… chân mày bất giác cau chặt lại, ánh mắt lại thêm nét cáu kỉnh vì đấu tranh.


Khoảng năm phút sau, cuối cùng anh cũng đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác ngoài của bộ vest, điện thoại và chìa khóa xe, bước nhanh ra ngoài.

Trợ lý lúc này đang xử lý tài liệu, chỉ thấy một luồng gió vụt qua người, trong chớp mắt, anh ta ngây ra một lúc, rồi sau đó nhìn kỹ lại, trời đất, chẳng phải là Cố tổng sao?
Anh làm gì mà vội vã vậy chứ?
Trợ lý quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, thấy sắp đến tám giờ thì hiểu ngay.

Miệng thì nói là không đi, cuối cùng vẫn đi? Sếp à, có ma mới tin anh, đồ xấu tính.


Từ sau khi Cố Khiết Thần tiếp quản hoàn toàn Tập đoàn Cố Thị, ông cụ vô cùng nhàn rỗi, nuôi đàn cá Koi con nào con nấy béo trắng, bơi lội tung tăng.

Trước đây khi Hứa Tịnh Nhi đến nhà họ Cố, rất thích đàn cá Koi này, hay ra cho chúng ăn, cho nên bây giờ cũng quen thói quen nếp.

Cố Tuyết và Cố Sương chạy tới, hai người không hề che đậy dáng vẻ sinh sự của bọn họ, Cố Tuyết đi lên, cướp lấy túi thức ăn cho cá trong tay Hứa Tịnh Nhi ném xuống đất, còn giẫm mạnh lên.

“Đồ ăn qua tay cô, tôi sợ cá Koi của ông sẽ bị ngộ độc chết mất!”.




Bình luận

Truyện đang đọc